“Thuốc đè nén ký ức?” Mai Khôi ngơ ngác khó tin hỏi lại. Nét mặt cô hiện lên mọi điều thắc mắc: Trên đời này thực sự có thuốc đó luôn ấy hả?
“Không có gì không thể, tuy nhiên đây là thuốc do tôi tự đặc chế. Rủi ro 10%.”
Mai Khôi không đáp lời mà chỉ yên lặng trầm ngâm. Cô hiểu chứ, nói trắng ra là do bản thân Quỳnh Anh. Từ sâu trong thâm tâm cô ấy đang chìm trong những ký ức đau buồn, ý chí suy sụp nên không muốn tỉnh dậy. Không muốn phải đối mặt với những thứ đau buồn đó. Nếu muốn Quỳnh Anh tỉnh dậy phải để cô ấy thoát ra khỏi những nỗi đau. Chuyện này khó hơn lên trời! Ngay từ đầu nó mà đủ mạnh mẽ thì đã không đi tới bước đường này.
Vốn ký ức là những thứ theo ta suốt đời, không thể xóa bỏ được. Nhưng có cách đè nén che mờ nó cũng đã là cực hạn. Tuy nhiên Mai Khôi vẫn bán tin bán ngờ. Cô dè dặt hỏi:
“Vậy rủi ro là gì?”
“Quá trình điều trị là trước tiên tôi sẽ tiêm cho cô ta liều thuốc kích thích đè nén ký ức. Tiếp theo sẽ thôi miên đưa một lượng ký ức giả vào chồng lên đoạn ký ức cũ mà chúng ta đã đè nén. Bắt buộc phải làm thế để không tạo ra lỗ hỏng trong ký ức.” Hắn ngừng một chút nhìn về phía Mai Khôi, thấy vẻ mặt cô có vẻ theo kịp mới mở miệng nói tiếp. “Hạn chế đó chính là cây kim trong bọc có ngày cũng sẽ bị lòi ra, lâu dần thuốc sẽ mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-toi-muon-la-hanh-phuc/2763629/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.