‘... Như màn sương nhanh chóng tan biến, xuyên qua sự lãng mạn và những vụ án. Căn phòng khóa kín, mật mã, hung thủ thật sự. Cùng tìm hiểu chiếc lá đỏ và khám phá bí ẩn. Nhận thức được sự thật chỉ có một, trong thân hình trẻ con với trí tuệ người lớn. Đó chính là thám tử lừng danh Conan...”
Quỳnh Anh mơ màng nghe được âm thanh gì đó, từ từ mở mắt nhìn xung quanh. Nhất thời chưa thích ứng kịp với ánh sáng bên ngoài, sự chói lòa ấy làm cô phải đưa tay cản bớt ánh sáng. Sau khi đã dần quen mắt cô nhìn quanh thì phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế lúc nãy. Cô chống tay ngồi dậy, có vẻ như cô đã ngủ quên, hoặc chính xác hơn chắc là ngất xỉu. Cơn đau đầu đó thật khiến người khác phải khiếp sợ...
“Uả, chị dậy rồi hả?”
Quỳnh Anh theo hướng âm thanh nhìn qua mới phát hiện kế bên vẫn còn có người. Không phải ai khác người đó chính là Mai Hải. Cậu nhỏ này ngồi ở đây thì chắc là đã kết thúc phỏng vấn rồi nhỉ!?
“Ừm.” Quỳnh Anh chỉ nhẹ nhàng đáp.
“Hồi nãy em phỏng vấn xong thì đi xuống đây kiếm chị. Xuống tới nơi tự nhiên em thấy chị nằm ngủ thẳng cẳng. Mà cũng rén nên em không dám kêu. Ngồi kế bên coi Conan chờ chị dậy nè.” Mai Hải thành thật thuật lại tình hình cho Quỳnh Anh.
“Mấy giờ rồi bé?” Quỳnh Anh có chút phờ phạc, cô xoa trán giọng điệu có chút yếu ớt hỏi. Không mấy để tâm tới lời nói của Mai Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-toi-muon-la-hanh-phuc/2763623/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.