"Tình yêu là gì,
Tôi vẫn chưa hiểu được,
Ai có thể biết được mãi mãi,
Ai có thể hiểu được chính mình......"
Nghe thấy《Thời trung học》phát ra từ truyền thanh, suy nghĩ của Khương Hành lâm vào quá khứ không quá lâu.
https://youtu.be/-Hx7_2fAfoA
Năm lớp 12, một học sinh chuyển trường đến lớp, cùng bàn với Khương Hành. Chàng trai cao to, cười lên rực rỡ như ánh mặt trời. Cậu ấy đá bóng rất tốt, thành tích thì bình thường. Buổi trưa không ngủ được thì chơi ở sân bóng, buổi chiều đi học, bạn cùng bàn sẽ dựng sách, gục xuống bàn ngủ. Nếu bất hạnh bị giáo viên gọi lên bảng trả lời câu hỏi, phải dựa vào đọc đáp án Khương Hành viết trên vở để qua cửa.
Các cuộc thi lớn nhỏ, cũng toàn nhờ vào Khương Hành dùng cùi chỏ đẩy tờ đáp án tới cạnh bàn.
Tình cảm hồi còn trẻ nảy mầm trong ở chung sớm chiều. Có một hôm, tan tự học buổi tối, hai người men theo bờ biển đi về nhà, đi tới đi lui, ngón tay Khương Diễn bỗng bị đối phương nắm láy. Dưới sự chứng kiến của sao đầy trời, hai người từ thăm dò tâm ý đối phương cuối cùng thành gắn bó răng môi.
Đó là quãng thời gian hạnh phúc ngọt ngào. Khương Hành không phải kiểu người yêu đương là chểnh mảng học hành, cậu cũng lên kế hoạch thời gian của bạn trai thật hoàn chỉnh. Đến cuối cùng, thành tích bạn trai vẫn luôn xếp nửa cuối lại thi được top 50 cả khối. Bố mẹ bạn trai rất vui, nhất định muốn mời cậu và bố mẹ cậu tới khách sạn lớn ăn cơm.
Mà lựa chọn duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-thu-dan-tam/428476/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.