🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Vịt
**** Đang dỗi người yêu nên chương này tui làm hơi chậm =.=
Năm trước 30 toàn là Lãnh Tấn trực ban, nhưng hắn năm nay có đại sự phải làm, đành phải dâng lên khuôn mặt ngoài cười nhưng trong không cười tìm mấy chủ trị cấp dưới thay ca. Từ Diễm là cha mẹ chồng tương lai đặc biệt từ nước ngoài về thăm con dâu, cái này hắn không thể phá hỏng. Nhà Nguyễn Tư Bình không phải người địa phương, thân thích đều ở nơi khác, mà cha ở Tân Cương cùng đội khảo sát không về được, trong nhà chỉ có mình ba hắn, không cho hắn về nhà với ba đón Tết lộ vẻ quá không hợp tình hợp lý.
Diêu Tân Vũ thấy chủ nhiệm đứng bên cạnh bàn, không đợi đối phương mở miệng lập tức giơ tay lên: "Được, em trực hôm 30."
"Trượng nghĩa, được trực xong ca 30, tôi cho cậu 2 ngày nghỉ." Lãnh Tấn vui vẻ, vỗ mạnh vai Diêu Tân Vũ, suýt nữa vỗ người ta từ trên ghế xuống dưới bàn.
"Không cần không cần, em có thể trực 3 ngày liền, gấp 3 tiền lương đó." Diêu Tân Vũ nhe răng nhếch miệng xoa bả vai, "Đúng lúc không cần ăn cơm cùng bàn với đám thân thích bực mình, chủ nhiệm anh không biết đâu, mấy cô thím mợ nhà bọn em, vừa nhìn thấy em là giục em bảo em đi xem mắt. Năm ngoái, em nghỉ 3 ngày, ui, tổng cộng gặp 9 người."
Nguyễn Tư Bình khiếp sợ hỏi: "Diêu Diêu, cậu đây là ngay cả bữa sáng cũng là bữa xem mắt?"
"Cơm trưa, trà chiều, cơm tối." Diêu Tân Vũ xem thường trở giọng, "Bụng tôi nhét toàn là đồ uống với trà. Hình như nói xem mắt nên để tâm nhỉ? Sao tôi thì toàn để thận chứ!"
"Xử nam lớn tuổi như cậu để thận cái cứt ấy! Ái ui!"
Nguyễn Tư Bình cười ra tiếng lừa, tiếp đó bị Lãnh Tấn trở tay tát một cái lên đầu.
"Ôi, cậu không phải xử nam sao?" Trong ngữ điệu Lãnh Tấn không khỏi trào phúng.
Nguyễn Tư Bình xoa đầu, lẽ thẳng khí hùng nói: "Đương nhiên không phải! Từ lâu không phải rồi!"
"Huh? Cậu vậy mà phản bội tôi?" Diêu Tân Vũ nhào qua bóp cổ Nguyễn Tư Bình, dùng sức siết ra sức siết, "Cậu hay lắm Nguyễn Tư Bình, dám bội tình bạc nghĩa tôi! Phí nuôi dưỡng mang ra đây! Mang đây!"
"Khụ khụ — chủ nhiệm — cứu mạng!" Nguyễn Tư Bình kêu to.
Lãnh Tấn khoanh tay đứng nhìn xem náo nhiệt: "Ô, có cả con rồi? Sao không nói sớm với tôi, bọc bao lì xì cho các cậu."
Từ Diễm ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc. Mấy tên thiếu mắt nhìn này, nếu bị người nhà bệnh nhân nhìn thấy, 80% đều sẽ chuyển viện.
Mạc Nhất Phàm nghe nói sẽ đến nhà Hà Vũ Bạch đón 30, không ngừng nói không phù hợp với Lãnh Tấn. Lý do của ông là lo người nhà Hà Vũ Bạch để ý mình, dù sao năm đó là sinh con chưa kết hôn, còn bỏ con.
Lãnh Tấn an ủi ông, nói người nhà Hà Vũ Bạch rất thoáng. Hai vợ chồng Hà Quyền làm việc ở bệnh viện nhiều năm, từng gặp nhiều chuyện như vậy, không phải không thể hiểu cho ông. Nhưng Mạc Nhất Phàm vẫn lo lắng, cứ do dự, đến khi Hà Vũ Bạch đích thân đến mời ông mới miễn cưỡng đồng ý.
Xong xuôi thủ tục xuất viện, Mạc Nhất Phàm ở trong phòng bệnh đơn kéo tay Hà Vũ Bạch, tràn đầy áy náy nói với cậu: "Tiểu Bạch, thật sự xấu hổ quá, chú vừa đến đã nhập viện, cũng không có thời gian mời con ăn bữa cơm...... Chú thấy con mấy hôm nay thân thể cũng không tốt, còn cứ chạy trước chạy sau cho chú......"
"Chú đừng để ý, chủ nhiệm Lãnh bận quá, dặn cháu chăm sóc chú nhiều.
Hà Vũ Bạch mím môi cười. Dáng vẻ khéo léo ngoan ngoãn kia ai nhìn cũng thích, Mạc Nhất Phàm tất nhiên đầy vui mừng. Ông xoay người lấy ra chiếc hộp thiết kế đơn giản nhưng không đánh mất quý khí từ trong vali, giao vào trong tay Hà Vũ Bạch: "Chiếc đồng hồ này vốn định đưa cho A Tấn, nhưng hôm nay chú mới xuất viện, ngày mai đã 30 rồi, không có thời gian đi mua quà cho con...... Không phải thứ gì đắt tiền, con đừng ghét bỏ......"
"Không cần đâu không cần đâu!"
Hà Vũ Bạch vội vàng đẩy về — Patek Philippe đấy, đề giá không hề đắt?
Vẻ mặt Mạc Nhất Phàm lập tức cô đơn: "Tiểu Bạch, chú biết gia cảnh nhà con tốt, không thiếu thứ gì, nhưng...... A Tấn đã nói với chú, nó từ bỏ di sản, chú không hi vọng người nhà con cảm thấy, nó không có cái gì cho con được...... Phải, các con trẻ tuổi yêu đương, chính là tình cảm, nhưng trong lòng người già cũng sẽ để ý phải không? Họ hàng bạn bè sẽ xoi mói, con phải nghĩ cho hai cha của con...... Đến tuổi của bọn chú, nhìn con cái sống tốt, trong lòng mới thoải mái."
Vừa nói, ông lại nhét chiếc hộp vào trong tay Hà Vũ Bạch.
Hà Vũ Bạch nhất thời không thể nào phản bác. Đối phương nói có lý, là người thì không thể ngoại lệ. Mặc dù Lãnh Tấn mang hào quang của chủ nhiệm khu bệnh, nhưng Trịnh gia giàu có, cho dù các họ hàng không xoi mói, bạn bè xã giao của cha cũng sẽ nói này nói nọ.
"Nhưng mà...... con bình thường không đeo......"
Mặt Hà Vũ Bạch lộ vẻ khó xử. Bình thường làm việc chuyển người kê giường, va chạm khó tránh khỏi, chiếc đồng hồ này cũng không có chỗ thích hợp để đeo. Cậu bây giờ đeo là một chiếc Tissot Trịnh Vũ Hoàng tặng, đồng hồ kỷ niệm của NBA, không đắt bằng một đôi giày của em trai cậu. Trong nhà còn có một chiếc là hồi Âu Dương Diễn Vũ mua Ferrari tặng, giá cả cũng không chênh nhiều.
Ngoài kiến thức, mấy hàng xa xỉ lấp lánh kim quang như này đối với cậu mà nói không có chút sức hấp dẫn.
"Sẽ có lúc có thể đeo." Mạc Nhất Phàm buông tay ra, trên mặt xấu hổ nhìn cậu, "Tiểu Bạch, chú hồi trẻ mắc lỗi, kiếp này không bù đắp được nữa, nhưng con lại không ghét, còn hiểu chuyện lễ phép như vậy, chú từ đáy lòng cảm kích lương thiện của con...... A Tấn nửa đời trước trải qua gập ghềnh, nửa đời sau của nó...... giao cho con."
Trên mặt Hà Vũ Bạch ửng đỏ, chân tay luống cuống cầm lấy cái hộp, không biết nên tiếp tục cuộc đối thoại thế nào. Lúc này Lãnh Tấn đẩy cửa đi vào, nhìn hai người đều chòng chọc trong phòng không nói gì, hỏi: "Hai người sao thế?"
Hà Vũ Bạch khó xử nói: "Chú Mạc nhất định muốn tặng em đồng hồ."
"Vậy em cứ cầm đi." Lãnh Tấn đi lên của người phúc ta, liếc hộp đồng hồ cười nói: "Mai nhớ đeo."
"......"
Hà Vũ Bạch thật sự có kích động ném hộp đồng hồ lên khuôn mặt đắc ý vênh váo kia.
(Đứa nào re-up là chó)
30 coi như là ngày nghỉ đầu tiên, trong bệnh viện vắng lặng, Diêu Tân Vũ cả ban ngày mới nhận 3 ca điều trị khẩn cấp, rảnh đến chán ốm nằm bò ở khu hộ sĩ điều trị khẩn cấp trêu chọc hộ sĩ nhỏ. Gần 7h viện trưởng Quý đến an ủi đồng nghiệp trực ban, nhân tiện mời mọi người ăn sủi cảo. Miếng sủi cảo của Diêu Tân Vũ vừa cắn được một nửa, mắt nhìn hai chiếc xe cảnh sát gào thét lái vào cổng bệnh viện, phía sau còn đi theo chiếc xe cứu thương.
Trước tiên áp một người từ trên xe cảnh sát xuống, đeo còng tay bị một chiếc áo khoác che đầu, trên tay nhỏ máu. Trên xe cứu thương đi theo lại đẩy xuống một mạng người, Diêu Tân Vũ nhận lấy vừa nhìn, nguy hiểm — là súng bắn bị thương, còn làm tổn thương phổi.
"Đặt ống ngực! Đến kho máu lĩnh 4 đơn vị hồng cầu! 400ml huyết tương! Chuẩn bị giải phẫu khẩn cấp!" Hắn hô to y tá.
"Có thể sống không?"
Nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc, Diêu Tân Vũ quay đầu nhìn, là Vệ Kỷ Nghiêu. Vệ Kỷ Nghiêu bởi vì giải phẫu não cạo sạch đầu, lúc này trên da đầu vừa trồi lên một lớp vụn tóc màu xanh, phối với khuôn mặt khẩn trương nghiêm túc vẫn vây trong trạng thái truy bắt nghi phạm, nhìn qua giống nhân vật hung ác hơn cả phần tử tội phạm.
"Khó." Diêu Tân Vũ báo cáo chi tiết. Lẽ ra ca giải phẫu này phải gọi chủ nhiệm về làm, nhưng chờ Lãnh Tấn chạy tới 80% người đã lạnh, hắn quyết định tự mình làm.
Vệ Kỷ Nghiêu nhìn qua rất mất mát, hắn xoay người rời khỏi phòng cấp cứu, đi ra ngoài gọi điện thoại. Lúc này huyết áp người bị thương đột nhiên biến mất, nhịp tim kéo thành một đường thẳng tắp, Diêu Tân Vũ lập tức đưa tay ghì ngực đối phương.
Máu căn bản không vận chuyển, giằng co nửa tiếng, vẫn về trời. Diêu Tân Vũ nghiêng đầu lau mồ hôi lên ống tay áo, nhìn đồng hồ treo trên tường, tuyên bố thời gian tử vong. Từ phòng cấp cứu đi ra, hắn nhìn thấy Vệ Kỷ Nghiêu cong người ngồi trên ghế, bộ dạng ủ rũ. Mua hai chai coca trong máy bán hàng tự động, Diêu Tân Vũ ngồi vào bên cạnh hắn, đưa một chai qua.
Vặn mở nắp chai một hơi uống hết một nửa, Diêu Tân Vũ nấc sau đó hỏi: "Hai người này là sao?"
"Bọn cướp, đến thu tiền, dựa vào bọn chúng hỏi ra tung tích con tin." Vệ Kỷ Nghiêu hừ lạnh một tiếng, "Xung quanh toàn là cảnh sát ngầm, kết quả hiện trường yên ắng trống trải, có bảo vệ không biết chui ra từ đâu, bọn cướp tưởng là cảnh sát, lúc đó liền móc súng...... Cấp trên sợ xảy ra mạng người, hạ lệnh bắn chết tên cướp...... Chết chính là một trong những chủ mưu, tên còn sống tôi đã hỏi trên xe cả đường, con mẹ nó là chạy vặt, chả biết cái quái gì."
Diêu Tân Vũ xoa cổ, hỏi: "Vậy sau đó xử lý thế nào?"
"Cục thành phố tiếp nhận, rút lui đội chúng tôi, cha tôi vừa nãy phát cáu một trận trong điện thoại."
Vệ Kỷ Nghiêu uống hớp coca, giơ tay lên phiền muộn xoa gáy. Ánh mắt Diêu Tân Vũ theo vết sẹo trên da đầu hắn xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở nốt ruồi nhỏ giấu trong đuôi tóc. Chỗ này nếu mọc tóc sẽ bị che phủ hoàn toàn, nhưng mà Vệ Kỷ Nghiêu hồi dưỡng thương ở khu phẫu thuật thần kinh Diêu Tân Vũ đã chú ý tới.
Nhưng cho dù trước kia chưa thấy nốt ruồi này, trong lòng hắn đã bị đối phương chiếm một vị trí to lớn. Chỉ là không có cơ hội nói, khi đó Vệ Kỷ Nghiêu đang lâm vào đau khổ mất đồng nghiệp, hắn không mở miệng ép đối phương cho đáp án.
Hai người im lặng một lát, Diêu Tân Vũ an ủi: "Thu về cũng không tồi, đúng lúc về nhà đón Tết."
"Cha tôi vẫn ở trung tâm chỉ huy, đón Tết cái con khỉ, về nhà cũng chỉ là cái lò băng." Vệ Kỷ Nghiêu ngẩng đầu, trên sống mũi cao thẳng của con lai phản xạ ánh sáng hơi lạnh của đèn huỳnh quang.
"Tôi định chuyển ngành."
"Huh? Đi đâu?" Diêu Tân Vũ đang dán mắt vào đôi môi mỏng dưới sống mũi hắn xuất thần.
"Đến đội phòng chống ma túy, cha tôi trước đó làm cái này."
"Không được đi! Vậy quá nguy hiểm!"
Diêu Tân Vũ không hề nghĩ ngợi nắm lấy cổ tay đối phương, giống như mình không kéo, Vệ Kỷ Nghiêu một giây sau sẽ nhào lên họng súng. Vệ Kỷ Nghiêu hơi ngẩn ra, ánh mắt chậm rãi từ khuôn mặt Diêu Tân Vũ dời xuống, đến tận ngón tay đối phương giữ trên cổ tay mình. Chỗ đó như thiêu đốt, giống như cảm giác hồi trước nằm viện phục hồi sức khỏe, hắn đi không vững ngã vào trong lồng ngực đối phương.
"Đừng đi, cầu xin anh." Diêu Tân Vũ cắn răng, cuối cùng quyết định tuôn ra lời trước giờ vẫn chôn trong lòng: "Cảnh sát Vệ, kể từ sau khi anh xuất viện, tôi vẫn luôn muốn tìm thời gian hẹn anh ăn cơm, nhưng anh cứ nói bận...... Tôi không biết anh không lọt mắt tôi hay là...... Nhưng dù thế nào, tôi không hi vọng phải nhìn anh nằm trên giường lăn nữa......"
Vệ Kỷ Nghiêu khẽ híp đôi mắt con ngươi nhạt màu, nhìn chăm chăm Diêu Tân Vũ. Diêu Tân Vũ bị hắn nhìn đến sống lưng dựng lông, vội vàng buông tay ra cười xùy: "Anh đừng...... đừng dùng ánh mắt nghiêm túc như vậy nhìn tôi...... Cảm giác như muốn thẩm tra phạm nhân......"
Nhìn chòng chọc hắn một hồi, Vệ Kỷ Nghiêu đột nhiên nói: "Tôi là được nhận nuôi, song thân đều buôn ma túy. Cha tôi vẫn luôn giấu tôi, là sau khi tôi đến phân cục tự mình điều tra ra, cho nên, bác sĩ Diêu, cậu suy nghĩ kỹ hẵng thổ lộ với tôi.
Thân thế này giống như bụi gai không tránh thoát, hắn đã máu tươi đầy mình, tuyệt đối không thể tiếp tục đâm bị thương một người tràn đầy chân thành nhìn mình.
Hắn vặn chặt nắp chai coca, đứng dậy đi về phía đồng nghiệp. Trước khi rời đi, Vệ Kỷ Nghiêu quay đầu lại nhìn Diêu Tân Vũ ngây ra trên ghế, đáy mắt lướt qua chút mất mát.
Có duyên gặp lại, bác sĩ Diêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.