81.
Tính toán xong xuôi, tôi chỉ muốn gọi điện ngay cho Bạch Lâm. Đến lúc rút điện thoại mới nhớ ra giờ đã quá muộn, xem lịch, ngày maiđã là cuối tuần, trời, độ này bận bịu kinh khủng làm tôi quên khuấy cảkhái niệm thời gian. Tôi cất điện thoại đi, thầm nhủ: thôi đợi ngày mai, đầu tiên sẽ gọi điện cho Bạch Lâm, hỏi rõ xem hai chị em nàng đang ởbệnh viện nào, sau đó sẽ tới Thượng Hải.
Cả đêm tôi chỉ nghĩ tớiviệc ngày mai gặp Bạch Lâm nên làm thế nào? Nằm trên giường lật qua lậtlại cho đến khi trời sắp sáng mới thiêm thiếp ngủ. Đến khi mở mắt ra thì mặt trời đã chiếu đến tận mông, tôi cuống cuồng tìm điện thoại, gọi cho Bạch Lâm.
“A lô!” Điện thoại kết nối rồi, đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ.
Đầu óc tôi đang rối đặc, không thể nghe ra giọng nói này không phải củaBạch Lâm, mở miệng liền nói: “Bạch Lâm à? Tiểu Lộ lần này nằm ở việnnào, tôi muốn đến thăm em ấy.”
“Vẫn ở bệnh viện lần trước, còn nằm đúng số phòng lần trước nữa.” Giọng nói kia trả lời.
Tôi ừ một tiếng, trong lòng ngờ ngợ cảm thấy có gì đó không đúng. Đầu bênkia im lặng mấy giây rồi đột nhiên lên tiếng: “Anh là Lư lừa à? Em, emlà Bạch Lộ...”
Ngồi trên tàu cao tốc tới Thượng Hải, tôi vẫn tựchửi rủa mình ngu xuẩn. Bà nó chứ, lại đi gọi cho Bạch Lộ! Nhưng thếcũng tốt, như vậy Bạch Lâm có thể sẽ không biết tôi đến, he he, tôi độtnhiên xuất hiện xem nàng phản ứng thế nào. Nhưng, vừa rồi trong điệnthoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-slow-trong-thang-may/71098/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.