Thượng Quan Kỳ chau mày toan cất tiếng đáp lại, bỗng nghe ngoài nhà rạp có tiếng nói trầm trọng :
- Xin Ngôn lão tiền bối vì chúng tôi mà bỏ chuyện này đi. Giả tỷ tiền bối có điều chi bất mãn xin hãy chờ ra khỏi nơi này rồi hẳn hay.
Thượng Quan Kỳ nhìn ra thì là chàng thiếu niên mặc đại tang đang đứng ngoài cửa đang chăm chú nhìn vào mặt Âm Thủ Ngôn Cường. Nét mặt đau thương của chàng thoáng lộ vẻ tức giận.
Âm Thủ Ngôn Cường ngày thường ngang dọc giang hồ, quen lấn áp người khi nào lại chịu nổi cái nhục hôm nay bị liền mấy phen mất mặt, trong lòng căm phẩn đến cực điểm. Hắn quay lại giương mắt nhìn Dương Quyền Phổ Đồng nói :
- Hôm nay chúng ta đến đây để điếu tang Mẫn lão anh hùng chẳng qua là vì kính trọng tư cách lão gia chứ chẳng có tình thâm nghĩa trọng cóc gì. Người ta đã không hoan nghênh mình thế là hết rồi.
Câu nói đó ý rõ ra là thúc giục Phổ Đồng nên đi ngay lập tức.
Chành thiếu niên hiếu chủ chưa ra tay ngăn lại và cũng không nói gì. Dương Quyền Phổ Đông đứng lên từ từ đi ra cửa, xem chừng hắn không muốn bỏ đi mà cũng không muốn trái ý đồng bạn.
Lôi Danh Viễn ở đâu chạy đến nói :
- Hai vị thong thả một chút để nghe tôi nói có được không?
Âm Dương song tuyệt đã gần ra đến cửa, nghe Lôi Danh Viễn nói liền dừng lại.
Mụ nạ dòng khẽ chau đôi mày liễu tỏ vẻ khó chịu về chuyện Lôi Danh Viễn can thiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-sao-me-hon/49789/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.