Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Đại nhi là ai?
Quái nhân bâng khuâng thở dài đáp :
- Ôi! Ta cũng không biết bây giờ Đại nhi ra sao?
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Lão này ăn nói vẫn vơ tựa như người mơ ngủ thật khó mà lường được”
Quái nhân như đọc được ý nghĩ của Thượng Quan Kỳ mỉm cười lảng sang chuyện khác :
- Bây giờ luyện võ đi thôi! Trong ba ngày phải dùng đến rồi.
Thượng Quan Kỳ tuy không nói ra nhưng trong lòng rất băn khoăn. Chàng nghĩ thầm :
- “Thời gian ba ngày thoáng cái đã hết. Dù lão có truyền thụ theo phương pháp đặc biệt nào đi nữa thì cũng chẳng được là bao”.
Bỗng thấy quái nhân nghiêm nét mặt nói :
- Đáng lý ta phải luyện nội công cho ngươi trước để ngươi có căn bản rồi sau mới tập đến võ công, song vì thời giờ gấp rút quá. Sau ba ngày, họ bắt đầu cuộc tranh đấu, rất có thể họ sẽ vào lục soát căn gác này, khi họ thấy có ta ở đây tất khó lòng tránh khỏi một cuộc ác đấu. Hậu quả ra sao khó mà tiên liệu được.
Vậy trong ba ngày, ta phải đem hết bí quyết tất cả các môn truyền thụ cho ngươi, nếu cuộc tranh đấu xảy ra đến chúng ta thì nơi đây có thể là mồ chôn nắm xương tàn của lão phu, còn ngươi có thoát được hay không tùy thuộc vào số kiếp của ngươi.
Thượng Quan Kỳ thở dài nói :
- Lão tiền bối tuy đã mất hai chân nhưng võ công vẫn còn, chi bằng sớm rời khỏi căn gác này đi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-sao-me-hon/49776/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.