Trải qua một phen tư tưởng đấu tranh kịch liệt, Kiều Tịch rốt cuộc giãy giụa buông tha, cả người ủ rũ chừng mấy ngày. Buổi chiều một mình ngồi ở trên khán đài của sân thể dục hóng gió, đột nhiên một bên vai bị người vỗ mạnh, quay đầu lập tức thấy khuôn mặt của Lục Tri Hiểu.
“Hế lô! Mời cô phát biểu cảm tưởng về bản thân một chút sau khi mới vừa thất tình đi!” Giậu đổ bìm leo chính là đang nói đến loại người này.
Kiều Tịch không có tức giận, trái lại ngẩng đầu nghiêm túc nghĩ, “Nếu quả thật muốn hình dung mà nói, đại khái... Giống như là là một giấc mơ coi như khá đẹp.”
Lục Tri Hiểu khó có được khoảng khắc không cười nhạo cô, mà lại ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa. Do dự một hồi, cậu ta hỏi, “Muốn buông bỏ à?”
“Ừ, nếu không còn có thể làm gì nữa?”
“Có muốn mượn bả vai tớ dựa vào một chút không?”
“Vậy tớ sẽ miễn cưỡng chấp nhận ý tốt của cậu.”
Bờ vai của nam sinh rất lớn, còn thơm ngát. Kiều Tịch vùi mặt vào đó, như là thì thầm nói với bản thân, “Nghe nói rất lâu trước, cậu ta đã có người trong lòng, nếu như vậy, tại sao phải làm những chuyện dễ làm cho người ta hiểu lầm đến thế...”
“Coi như chính mình không may mắn đi, cuộc sống khó tránh khỏi một hai lần xui xẻo.”
Kiều Tịch không nói lời nào nữa, bên tai là giọng hát ngâm nga, không khí êm dịu dường như làm cho cô ngủ thiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-nho-be-diu-dang-nhat/2459820/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.