Lúc đồ ăn dọn lên Lam Úc Kiệt phát hiện mình đã đoán sai.
Tay nghề của Thiệu Thanh Vân còn tệ hơn lão ba của anh không biết bao nhiêu lần, cả bàn ăn tối om om, không có món nào chỉ nhìn mà biết được nó làm từ thứ gì.
Trong khoảng thời gian ngắn, mỗi người đều rùng mình.
“Ăn cơm.” Cả một bàn người vẫn chỉ có Tề Ngự Thiên trấn định, đảo mắt một vòng, ra lệnh một câu, mọi người dù có không tình nguyện cũng phải cầm đũa lên.
Nhìn cả một bàn thức ăn khủng bố, Vương Diệu cuối cùng đã hiểu những lời Lam Úc Kiệt nói trên xe rốt cuộc có ý gì......
Mấy thứ này......có thật là ăn được không......?
Vương Diệu quay đầu lén nhìn Lam Úc Kiệt, thấy Lam Úc Kiệt ăn vô cùng ngon lành.
Vương Diệu run rẩy cầm chiếc đũa lên, cắn răng một cái, liều mạng, không quản gắp phải cái gì, nuốt đại.
Bữa cơm này với mỗi người có mặt mà nói đều rất dài.
“Tiểu Thiên, cơm em làm ăn ngon không?” Ăn cơm xong Thiệu Thanh Vân cười tủm tỉm từ nhà bếp bước ra hỏi Tề Ngự Thiên.
“Dĩ nhiên rồi, Thanh Vân tự mình xuống bếp, chắc chắn là phải ngon rồi, em xem không phải mọi người đều ăn hết rồi sao? Không chừa lại một miếng nữa là.” Tề Ngự Thiên cười cười, hôn lên mặt nhỏ vài cái, sau đó hỗ trợ thu dọn tàn cục. “Nhưng về sau đừng làm nữa, nhà có đầu bếp, em muốn người ta thất nghiệp sao? Hơn nữa anh làm sao nỡ để em mệt mỏi chứ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-nhat-lam-thien/2857852/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.