Nguồn: vnthuquan
Vừa đọc xong tin nhắn, Gutenburg quay ngay một số điện thoại ở Dallas. Vừa nghe tiếng Harding vang lên ở đầu dây, Phó Giám đốc CIA chỉ hỏi:
- Tả lại hắn xem sao.
Cao một mét tám, có lẽ mét tám ba. Hắn đội mũ, cho nên tôi không nhìn thấy màu tóc.
Tuổi?
Năm mươi. CÓ lẽ hơn kém một năm gì đó.
- Mắt?
- Màu xanh.
- ăn mặc?
áo vét thể thao, quần ka ki, sơ mi xanh lơ, giày mềm, không đeo cà vạt. Lịch sự nhưng đơn giản. Tôi đã tưởng là người của chúng ta, nhưng sau đó nhận thấy hắn đi cùng với hai tên du côn khét tiếng ở vùng này, tuy bọn chúng cố tỏ ra không quen biết hắn. Còn có một gã thanh niên nữa không mở miệng bao giờ, nhưng hắn chính là người trả tiền mua khẩu súng - tiền mặt.
- Và tên kia mới là người tỏ ra biết rõ là hắn cần chính khẩu súng đã được sửa sang đó?
- Vâng. Tôi tin chắc chắn rằng hắn biết rõ cái hắn đang tìm kiếm.
- Ðược giữ cái đám tiền mặt ấy lại. CÓ thể chúng ta sẽ tìm thấy dấu vân tay trên một trong những tờ giấy bạc đó.
Harding nói:
- Ngài sẽ không thể tìm ra dấu vân tay đâu. Tên trẻ tuổi trả tiền, còn một trong hai tên lưu manh nhận khẩu súng mang đi.
Gutenburg nói:
- Dẫu cho là ai đi chăng nữa thì rõ ràng là hắn không muốn mạo hiểm để khẩu súng bị an ninh sân bay kiểm tra. Vậy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-lenh-thu-11/1914624/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.