Thẩm Nam khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Hai người bốn mắt chạm nhau, anh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Chu Túy Túy, theo bản năng nhíu mày muốn giải thích, nhưng lời nói đến bên miệng, lại cảm thấy giải thích rất dư thừa.
Trầm mặc một lúc, Chu Túy Túy xách túi nilon màu trắng đi thẳng vào, đặt hết mấy món đồ lên bàn.
Thẩm Nam đưa mắt nhìn qua, hỏi: "Sao lại đến đây?"
Chu Túy Túy kéo ghế dựa bên cạnh ra ngồi xuống, lười biếng ừ một tiếng, lời ít ý nhiều nói: "Lúc đi dạo phố chạm mặt mẹ anh."
Cô cũng không biểu lộ ra quá nhiều cảm xúc.
Thẩm Nam: "...."
Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn chằm chằm Chu Túy Túy thật lâu, sau đó trầm mặc một lúc rồi nói: "Bà ấy đã nói với em cái gì?"
Chu Túy Túy hơi mỉm cười, bày ra biểu tình giống như cư xử với mọi người, khẽ nhếch mày: "Không nói gì cả."
Cả phòng rơi vào trầm mặc.
Nếu là thời điểm Thẩm Nam vừa mới biết đến Chu Túy Túy, sẽ cảm thấy thần thái lúc này của cô rất tự nhiên, hoàn toàn là đang biểu lộ chân tình, nhưng anh không phải chỉ mới quen biết Chu Túy Túy, cũng không phải là một người bạn đơn giản cùng nhau nói chuyện, đương nhiên có thể cảm giác được cô không thích hợp. Chu Túy Túy càng tỏ ra bình tĩnh thì trên thực tế cảm xúc lại càng không ổn.
Ít nhất ở trong mắt của anh chính là như thế.
Anh chăm chú nhìn cô một hồi, mới mang theo áy náy nói: "Vết thương nhỏ này của tôi không có vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-lang-man-cua-anh-ay/208533/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.