Lâm Huyền Nguyên đang nhàm chán trong phòng tự học nhận được điện thoại của Tiểu Vũ, khoảnh khắc nhận được điện thoại cô đã yên lặng rời khỏi phòng tự học, toàn bộ quá trình không nói một lời, dùng sự trầm mặc để biểu thị thái độ suy nghĩ lại của mình. Rốt cục nhận giáo huấn xong, Lâm Huyền Nguyên hồi hộp chờ trong bên kia cúp điện thoại rồi mới dám tắt điện thoại của mình.
Chuyện lần này nói cho cô biết, hổ lớn phát uy quả nhiên không phải hello kitty! Cả ottoman cũng không thể đánh bại quái vật nhỏ!
Lâm Huyền Nguyên ôm ngực trở lại kí túc xá, vừa mở cửa ra đã đối diện với cái tư thế hình chữ "S" của Thành Tây, Lâm Huyền Nguyên theo bản năng lùi về sau một bước sau đó khó hiểu nói: "Cậu đây là làm cái gì vậy, đứng giống như Đình Mỹ."
Thành Tây lườm cô một cái, từ phía sau lấy ra một cái hộp sô cô la, nói: "Ôi, Tử Bất Ngữ kia thật lãng mạn, tớ thật có chút hâm mộ cùng ghen tị với cậu."
Lâm Huyền Nguyên nhìn thấy hộp sô cô la kia, nháy mắt liền có tinh thần, vừa rồi bị mắng quát đều bay đi sạch trong nháy mắt. Lâm Huyền Nguyên chạy tới lấy hộp sô cô la trong tay Thành Tây, không che giấu được tâm tình mừng rỡ: "Đây là Tử Bất Ngữ tặng tớ?"
"Ồ, vậy cậu nghĩ tớ cùng Mạn Ni và Tiểu Vũ ai có thể mua cho cậu chứ?" Thành Tây từ trên bệ cửa sổ cầm ra một bức thư đưa cho Lâm Huyền Nguyên, "Bỏ tiền không nói, còn nói mỗi ngày đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-kien-de-yeu/216175/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.