Sau một đêm ngủ ngon, sáng hôm sau thức dậy Tô Vũ Đồng cảm thấy trànđấy sức sống. Bây giờ cô có đủ năng lượng chống lại cả thế giới, ngay cả là Diệp Kính Hoài cô cũng không sợ.
Sau khi ăn sáng, cô ngồi trong tiền sảnh nhìn mọi người ra vào kháchsạn, đôi mắt vô thức nhìn vào bốt điện thoại công cộng trong góc phòng.Đột nhiên một dãy số thoáng qua trong tâm trí cô và mang hứng thú chocô. Những con số trong nhiều năm qua vẫn cứng đầu không chịu biến mất đã chiếm một góc trong tâm trí cô.
Tô Vũ Đồng nhét thẻ điện thoại vào bốt điện thoại công cộng.
Sau khi điện thoại đổ chuông, người nhận là một người phụ nữ, giọng nói nghe có chút quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ.
“Ánh Thần à?”- Tô Vũ Đồng không chắc chắn. “Là bạn hả?”
“Đúng là tôi.”- Diệp Ánh Thần trả lời. Tuy nhiên, cô ấy dường như không thể nhận ra chủ sở hữu của giọng nói đó. “Cô là ai?”
“Mình, mình là Vũ Đồng.”- Cô hít một hơi thật sâu thông báo tên của mình. “Ánh Thần, xin đừng cúp máy Kính Hoài có nhà không?”
“Không, anh ấy ra ngoài rồi.”- Ánh Thần trả lời.
“Tuyệt quá!”- Tô Vũ Đồng như được cứu. “Mình có thể nói chuyện vớibạn được không? Ánh Thần.”- Nhưng sự im lặng làm cô không biết nên bắtđầu thế nào.
“Diệp Niệm Dư– con bé khỏe không?”- Cô hầu như không thốt ra được một từ.
“Con bé khỏe!”- Diệp Ánh Thần trả lời ngắn gọn.
“Đã vài ngày con bé không đi học, mình sợ con bé không được thoảimái.”- Tô Vũ Đồng cố gắng tìm lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-kien-cua-ma-vuong/97237/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.