Tiếng nói của Ngụy cửu thấp xuống, tiếng rên rỉ phát sinh cũng tỏ ra ẩn nhẫn mà kiềm nén.
Dưới tay Tạ Vấn Thiên điều giáo qua không ít người, có người rên rỉ lên cực kỳ *** đãng, còn lại thì giống như lợn chết mà gào loạn , còn có người thì giống như lạnh lùng nhàm chán, căn bản là không có tiếng, mà rên rỉ của Ngụy Cửu là chầm chậm mà hạ thấp, giống như lại có hết sức nhiều áp lực.
Mà tiếng rên rỉ có chút mang theo kiềm nén như vậy, mới có thể khơi mào ham muốn nhất của bạn đời .
Chỉ tiếc Tạ Vấn Thiên không phải bạn đời của Ngụy Cửu , mà đạo đức nghề nghiệp của cậu cũng nhắc nhở cậu, hiện tại là thời gian phục vụ khách hàng.
Cậu phải xem trọng tình trạng của Ngụy Cửu , tại thời điểm thích hợp giữa dục hỏa quấn lấy thân mình Cửu ca phóng ra.
“Đừng lộn xộn .”
Tạ Vấn Thiên thuận tay mang đến cửa, đem cái hình ảnh kín đáo không thích hợp với con nít này ra mà chặn lại ở giữa tại phòng ngủ.
Cậu thấp giọng mà ra mệnh lệnh, ngồi ở bên giường ngăn cái kén lớn lại một lần giãy dụa quằn quại.
Ngụy Cửu mơ hồ nghe được âm thanh cửa Tạ Vấn Thiên, hắn cảm thấy oi bức, cũng cảm thấy thân thể cỡi hết, đặc biệt là có chút kỳ quái ở cái mền bó chặt xuống cũng nhanh ma sát châm lửa .
Chỉ tiếc trong miệng của hắn bị nhét đôi vớ , làm cho hắn phát không ra tiếng cầu xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-giao-su-dich-chuc-nghiep-dao-duc/2782949/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.