"Có thể là vì nụ cười của cậu, rất có sức lan tỏa, tôi thực sự rất thích ngắm cậu cười."
Bắt đầu từ nay, tôi thay đổi thái độ với bản thân mình. Có thể cậu quên rồi, nhưng tôi sẽ nhớ mãi.
Mãi mãi
TÀO CHÍNH NGẠN
Sau buổi nướng thịt ở suối Dã về, tôi phát hiện ra mình nhanh chóng thích Tiểu Tôn Yến Tư, không phải là kiểu thích muốn hẹn hò với cô ấy, mà thuần túy thích con người cô ấy.
Thuần túy.
Cô ấy có một tố chất khiến người ta không muốn giấu giếm cô ấy điều gì, tôi nghĩ có lẽ là vì sự ngây thơ của cô ấy, hoặc nên nói là, nền tảng giáo dục gia đình hoàn toàn tự nhiên của cô ấy.
Gia đình.
Tôi nghĩ có lẽ mình mãi mãi không quên được bữa tối đó, và cả sự cảm động, sự cảm động bình dị.
Hôm đó, sau bữa thịt nướng ở suối Dã, có thể là do mệt quá, cũng có thể do tuyến đường về, Tiêu Khải Hiên quyết định chở luôn Khải Nhu về nhà, và vì thế Tiểu Vũ vốn lúc đầu ngồi sau xe cậu ta chuyển sang ngồi sau xe tôi. Lúc trèo lên xe tôi, trông Tiểu Vũ có vẻ rất lo lắng, trực giác mách bảo tôi chắc là cô ấy vẫn nhớ như in vụ tôi và thầy giám thị rượt đuổi nhau bằng xe máy ngày xưa, vì thế tôi ngoái đầu lại định an ủi cô ấy, nhưng không hiểu sao, vào giây phút bốn mắt nhìn nhau, tôi nhận ra mình đã thay đổi quyết định:
"Tiểu Tôn Yến Tư, nói cho cậu biết, chút nữa tôi đi xetôi tốt lắm, chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-em-can-chi-la-mot-vong-tay-om/37258/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.