TÀO CHÍNH NGẠN
Anh có tin vào tiếng sét ái tình không?
Em thì có
Bảo vệ bản thân.
Từ nhỏ tôi đã là đứa trẻ có ý thức bảo vệ bản thân rất mãnh liệt, trước khi tôi mười tuổi.
Thông minh không gây chuyện, bình thường không nổi bật. Học hành thuộc dạng khá, nhưng không đến mức đứng số một, bóng rổ chơi cũng được, nhưng không thuộc dạng càn quấy lao ra phá bóng đối phương, biết giúp đỡ việc nhà, nhưng không có vài đồng tiền thưởng thì vẫn cố tìm cách thoái thác. Bảo vệ bản thân, không gây chuyện cũng không nổi trội.
Tôi không biết tại sao từ nhỏ mình đã mong làm một đứa trẻ biết bảo vệ bản thân, bình thường không nổi bật, có điều, tôi nghĩ có thể mình chỉ làm theo kỳ vọng của mẹ mà thôi.
"Tiểu Ngạn về sau sẽ nối nghiệp gia tộc này, có điều trước đó, Tiểu Ngạn phải bảo vệ bản thân thật tốt đấy nhé."
"Tại sao ạ?"
"Bởi vì nhà chúng ta chỉ có bố mẹ và ông nội là thật lòng không làm hại Tiểu Ngạn thôi."
Tôi không hiểu lắm câu này của mẹ, bởi vì năm đó tôi mới năm tuổi, hơn nữa, mẹ vẫn chưa bỏ nhà đi.
Mẹ vẫn chưa biến mất.
"Cả cô út nữa."
"Ừ, cả cô út nữa."
Mẹ cười đồng tình, rồi hôn lên trán tôi, dỗ tôi ngủ, đánh dấu kết thúc đoạn đối thoại này.
Kết thúc.
Thực ra tôi sinh ra trong gia tộc xã hộạn học, bạn bè đều không hề biết đến chuyện này, không biết và cũng không nhận ra, bởi vì nhà tôi rất yên tĩnh, nhà tôi chỉ có ba người, mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-em-can-chi-la-mot-vong-tay-om/37253/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.