Tuấn Minh về nhà cũng là 3h sáng. Lúc anh vào phòng thì thấy Mộc Miên đang ngủ gục trên ghế sofa. Anh đi đến định bế cô lên giường thì cô chợt tỉnh lại. Thấy anh đã về cô ngồi dậy: 
- Anh về rồi sao? 
Tuấn Minh mỉm cười ngồi bên cạnh cô: 
- Ừ, anh về rồi. 
Thấy cô run vai vì lạnh, anh ôm lấy cô: 
- Sao em không lên giường ngủ? 
Cô không trả lời. Anh cũng biết được đáp án. Trong lòng anh cảm thấy có lỗi vì đêm tân hôn bỏ vợ một mình để đến với người yêu cũ. Anh cảm giác mình rất tồi tệ. 
Cả hai rơi vào im lặng. Anh vẫn ôm cô, Mộc Miên ôm anh chặt hơn. Thấy người cô vẫn lạnh, anh lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người cô. Cả hai tiếp tục ôm nhau. 
Một lúc sau, anh bế cô về giường, mở chăn đắp lên người cô sau đó anh nằm xuống bên cạnh gối đầu cô lên cánh tay ôm cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng cô để cô dễ ngủ. Được anh ôm, Mộc Miên trong lòng thấy ấm áp dần chìm vào giấc ngủ. 
Nghe thấy tiếng thở đều đều, biết cô đã ngủ, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống gối, đắp chăn chỉnh lại tư thế cho cô rồi anh xuống giường tắt đèn vào phòng tắm rửa. Tắm xong anh ra ngoài lên giường ôm lấy cô ngủ thì cô chợt tỉnh lại. 
Mộc Miên do cảm thấy người anh khá lạnh nên chợt tỉnh giấc, cô ngước lên nhìn anh: 
- Sao anh tắm trễ thế? Dễ bị bệnh lắm. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-do-co-thuc-su/3370164/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.