Mộc Miên nghe anh nói thì cũng nhớ ra, cô à dạ cho qua thì anh bảo: 
- Lên xe đi. Anh đưa em về. 
Mộc Miên cũng không từ chối, gật gật đầu rồi đưa tay anh đỡ lên xe. Ngồi trên xe, cô ngại ngùng nhìn anh, nhìn người đàn ông xuất chúng ấy, nhìn gương mặt nghiêm nghị của một người đàn ông mà cô cho rằng cả cuộc đời này chỉ có thể thầm ngắm nhìn nơi xa xăm, một người đàn ông bao nhiêu cô gái si mê. Giờ đây nhìn thật kĩ cô cảm giác như có một điều gì gần gũi mà cũng xa lạ. Điều đó khiến cô nảy sinh một cảm nhận lạ, một cảm giác khác thường khi chạm vào như có một nhịp trống hồi vang đầy luyến lưu. 
Cứ miên man mãi trong dòng suy nghĩ đầy những cảm xúc khó giải đáp, cô như thất thần ngắm nhìn anh, ngắm thật lâu, thật lâu đầy sự trìu mến. Ngắm mãi ngắm mãi. Cứ như thế mà đắm say, cứ như thế mà chợt hốc mắt họe đỏ. 
Tuấn Minh ổn định xong thì di chuyển ánh mắt sang Mộc Miên, cô liền quay mặt đi. Tuấn Minh thấy cô chưa thắt dây an toàn, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc, gương mặt trắng xanh thiếu sức sống. Anh lo lắng hỏi: 
- Em sao thế? 
Cô nghe anh hỏi thì trả lời nhưng chẳng nhìn anh: 
- Em không sao. Mình đi thôi ạ. 
Tuấn Minh khó hiểu rướn người sang định thắt dây an toàn cho cô thì bất chợt cô ngước nhẹ đầu lên thì bắt gặp hai gương mặt sát gần nhau. Bàn tay cầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-do-co-thuc-su/3360668/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.