Nghe giọng nói ấy, cả Mộc Miên à Nhậm Phong quay lại thì thấy Tuấn Minh đang khó chịu nhìn cả hai. Cô cũng có chút không tiện nên đành tạm biệt Nhậm Phòng rồi hẹn gặp lại.
Ổn định lại chỗ ngồi cô nghe Tuấn Minh hỏi:
- Em có vẻ chỉ thích đàn ông cũng tuổi thôi thì phải?
Cô khó hiểu hỏi lại anh:
- Sao ạ? Em không hiểu.
Anh hờ hững nói:
- Trước đây nói chuyện với tôi em nhút nhát dè dặt còn bảo không thích nói chuyện với đàn ông lớn tuổi. Còn gặp cậu bạn cùng tuổi ấy thì em nói chuyện rôm rả.
Cô hiểu ra câu hỏi của anh thì cười trừ:
- Dạ do môi trường thôi ạ. Cậu ấy là bạn học của em. Lâu lắm rồi bọn em không gặp nhau nên nói hơi nhiều ạ.
Anh cười nhếch môi:
- Em nghĩ tôi quan tâm hay sao mà em giải thích?
Cô khựng lại vì câu nói của anh nhưng cũng lịch sự đáp lại:
- À. Dạ.
Cả hai tiếp tục làm việc đến khi cũng đã gần 17h. Thư viện cũng sắp đóng cửa. Cô và anh thu dọn đồ đạc thì cùng nhau ra xe. Anh dìu cô ra rồi đỡ lên xe.
Anh khởi động xe thì quay sang hỏi cô:
- Em có muốn đi ăn cái gì không?
Cô đáp:
- Dạ không ạ. Em không đem tiền.
Anh sầm mặt:
- Em nghĩ là tôi không có tiền sao?
Cô cứng người với câu nói của anh. Sao hôm nay anh lạ thế:
- Không ạ. Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-do-co-thuc-su/3360666/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.