Ngày 2 tháng 4 năm 200X Để gây được ấn tượng người sắp gặp mặt, Tô Đình Chi, Tiết Đồng ở kí túc xá sửa sang lại một chút bộ đồng phục cảnh sát vốn đã mặc chỉnh tề, đánh răng rửa mặt sạch sẽ, còn xịt miệng bạc hà, sau đó đứng trước gương nở nụ cười. Soi rồi lại tự thấy mình thật ngốc nghếch, đường đường một ông đàn ông to đầu, không có chuyện gì đi soi gương làm gì chứ. Rõ là trước đây anh muốn cưa đổ ai cũng đều dễ như trở bàn tay, giờ lại sợ thất bại. Chẳng lẽ là bởi đối phương là trai thẳng? Hay là bởi anh thực sự để ý người ta? Hừ, trai thẳng gì chứ. Trong tâm niệm của Tiết Đồng, thế giới này chẳng có thẳng nam nào cả, có mấy người là thẳng bởi họ còn chưa gặp được người có thể bẻ cong họ mà thôi. Ít nhất trước Tiết Đồng là một cao thủ đã được công nhận, các loại đàn ông đều có thể bị anh bẻ cong, chỉ là anh có muốn hay không thôi. Có một học giả rất cá tính của nước ta đã nói: “Một người sẽ thích người cùng hay khác giới là bởi hoàn cảnh cuộc sống và ảnh hưởng của những người xung quanh, trên thế giới này, tuyệt đối đồng tính với tuyệt đối dị tính chỉ có năm phần trăm, còn lại đều là song tính luyến.” Tiết Đồng rất tin câu phía sau nhưng không đồng tình lắm với câu phía trước. Bởi anh từ nhỏ cũng luôn sống trong một gia đình bình thường, trong nhà một em trai một em gái đều kết hôn bình thường, anh cũng từng kết hôn với một phụ nữ. Dù anh thích đàn ông nhưng anh tuyệt không chán ghét phụ nữ, thậm chí cảm thấy phụ nữ rất vĩ đại. Thế vậy thì tính thế nào? Người đầu tiên anh có tình cảm là đàn ông, anh cũng không muốn kết hôn với một phụ nữ mình không yêu, sau đó áp chế nội tâm vẫn thích đàn ông của mình, cùng người phụ nữ kia sống giả dối cả đời. Tương lai nếu có thể, anh hi vọng có thể cùng người đàn ông mình yêu sống bên nhau. Anh tuy đã qua lại với không ít người nhưng vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện tiếp tục cùng đối phương, nói trắng ra là chơi bời thôi còn được chứ thật sự sống cùng thì đúng là bài toán khó. Chung Tình từng nói, nếu hắn gặp được chân mệnh thiên tử của mình, hắn sẽ không nhìn bất luận một ai trừ người đó. Ngoài thân thể người kia ra không muốn làm cùng bất cứ ai khác. Tiết Đồng không biết anh có thể có ngày chỉ có tính thú với một người đàn ông không, vài chục năm sau đó chỉ làm cùng anh ta hay không. Nhưng ngẫm lại cũng thấy hơi bị khủng bố. Vợ chồng bình thường dưới ràng buộc của hôn nhân cũng không thể cam đoan mình sẽ không ra ngoài vụng trộm, càng đừng nói đến nam đồng chí. Lúc Tiết Đồng tới bệnh viện thì Tô Đình Chi đã tỉnh, nhưng xem chừng tâm trạng đối phương không được tốt lắm, cứ mặt nhăn mày nhíu. Nhìn anh ta như vậy, Tiết Đồng lại có loại xúc động tới bên an ủi, sau đó lại tự chửi rủa, đàn ông kiểu gì mà chưa từng thấy, làm sao lại đi thương tiếc một người diện mạo bình thường như thế? Anh sắp xếp lại đống cảm xúc hỗn độn kia, gõ cửa đi vào, dùng giọng nói vô cùng chuyên nghiệp nói với Tô Đình Chi đang nằm trên giường bệnh: “Xin chào, Tô tiên sinh, tôi là cảnh sát đồn XX, tôi họ Tiết.” Sau đó đưa Tô Đình Chi xem thẻ cảnh sát. Sau đó, anh hỏi rất nhiều vấn đề về chuyện đánh nhau lúc trước, còn rất khéo léo hỏi một chút chuyện của Tô Đình Chi. Có được đáp án, Tiết Đồng cười cứ như hồ ly, trong bụng tính toán bước tiếp theo phải làm thế nào. Xe của Tô Đình Chi bị kéo đi rồi, vậy là chỉ cần tính đúng thời gian anh ta xuất viện là được, dù sao đơn vị anh cũng ở rất gần đây. Lửa ggì đó, ăn chắc luôn. Đưa Tô Đình Chi về nhà xong đương nhiên là lại chuyển qua việc nhà, biết anh ta với vợ đang ở riêng, Tiết Đồng cao hứng muốn chết. Ha ha, ở riêng đến anh ta nằm viện vợ cũng không tới thăm, xem ra giờ cơ hội thành công là rất lớn. “Nghe nói chm anh to lắm hả?” Tay Tiết Đồng sờ soạng phần dưới Tô Đình Chi, anh ta có chút luống cuống, làm đàn ông hai mươi mấy năm, bị người đàn ông khác sờ chm vẫn là lần đầu tiên, dọa anh ta thiếu chút nữa đã thốt lên: “Biến thái! Quấy rối ***!” Nhưng kĩ thuật của Tiết Đồng thật không phải loại thường, cách quần khéo léo sờ soạng mấy cái đã khiến Tô Đình Chi dựng lều, anh liền bắt lấy thời cơ kéo khóa quần thả con chm kia ra. Chm kia nhảy ra, Tiết Đồng cũng theo bản năng nuốt nước miếng, người Trung Quốc mà chm có thể lớn như vậy, thật không biết người này ăn cái gì lớn lên nữa. Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười, điều giáo từ nay bắt đầu. Bẻ cong trai thẳng bước đầu tiên, để anh ta biết, giữa hai người đàn ông có thể làm chút chuyện khiến chm thật là thoải mái. Ngày X tháng 4 năm 200X, Vườn địa đàng thưở sơ khai Lão Khải với Tiết Đồng ngồi trong góc văn phòng đánh CS, kỹ thuật của Tiết Đồng rất tốt, hợp tác với anh siêu thích. Lão Khải nhìn Tiết Đồng đang phát huy kĩ thuật bắn nổ đầu vượt xa lúc thường, nét mặt cười quỷ dị là biết tâm trạng người này hẳn là tốt lắm, nhớ tới lúc trước hình như Tiết Đồng đã nói với mình chuyện gì đó, những ngẫm lại thì không thể. Tiết Đồng nếu bị người khác làm, sẽ không có biểu cảm thế này. “Này, Lão Tiết, ông làm sao đấy? Lại làm được một em non tơ à?” “Ừm, một anh giai thẳng rất tuyệt.” Tiết Đồng mắt nhìn màn hình phía trước nhưng đầu lưỡi lại vô thức liếm môi. Động tác này khiến Lão Khải lạnh run một chút, nói: “Bẻ cong trai thẳng là chuyện rất vô đạo đức.” Tiết Đồng bảo: “Đem ép thẳng trai cong mới là rất vô đạo đức.” Lão Khải im lặng, năm nay hắn cũng đã hai mươi chín, lúc trước bị người nhà gọi về xem mắt, còn may hắn hoãn lại được, nhưng ai biết khi nào lại bị gọi lần nữa chứ. Không chỉ có anh, Chung Tình cũng đã come out với người nhà nhiều năm, lại vẫn bị yêu cầu duy trì hậu đại, nói gì mà muốn làm gay cũng được, nhưng phải sinh con trước đã. Hắn vừa đánh vừa nghĩ, hay là cứ tìm một người đẻ thuê rồi thụ tinh ống nghiệm sinh một đứa, xong rồi báo cáo lại kết quả cho người nhà. Nhưng ngẫm lại thấy thật là phiền toái, người ta sống một đời đã mệt, lại cứ luôn phải nghĩ đến người nhà, thật là phiền toái. Lúc hắn đang hết nghĩ đông lại nghĩ tây, Tiết Đồng nói:” Người tôi đang nhắm đã có vợ con, là một người đàn ông tốt.” Lão Khải thiếu chút phọt máu, tay vừa trượt một cái đã mắc phải sai lầm, nhìn nhân vật của mình bị bắn nổ đầu, Lão Khải thiếu chút muốn bóp chết tên Tiết Đồng kia. Hắn từ sô pha nhảy dựng lên mằng Tiết Đồng: “Không phải ông bảo sẽ không đi lại với người có vợ sao? Giờ lại chạy đi làm nam tiểu tam quyến rũ chồng người ta hả?” “Anh ta với vợ đã ly thân.” Mắt Tiết Đồng vẫn nhìn màn hình như trước, chỉ khóe miệng là hơi kéo lên. Nghe được đáp án của Tiết Đồng, Lão Khải thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết Tiết Đồng sẽ không vô đạo đức như vậy, tới tủ lạnh lấy hai lon bia, đưa Tiết Đồng một lon, tự mở một lon uống một hơi, tò mò hỏi Tiết Đồng: “Ly thân? Không hợp nhau à?” Trong suy nghĩ của hắn, nếu một người có vợ con bị Tiết Đồng thông đồng, đối phương hẳn là gay ẩn, kết hôn cũng là chuyện bất đắc dĩ, nhưng nói như vậy sẽ không xem như trai thẳng, vậy thì gọi là gì? Đánh xong một ván, Tiết Đồng cầm bia uống một ngụm, giọng điệu vô cùng nghiền ngẫm nói: “Chm anh ta quá lớn, bà xã chịu không nổi.” “Phụt ” Lão Khải ướt nhẹp. Tiết Đồng vốn muốn chinh phục chm Tô Đình Chi, sau đó mới xuống tay. Nhưng Tô Đình Chi này có chút khó nhằn, dù lúc trước được hầu hạ sung sướng thế nào, Tiết Đồng vừa đụng tới hoa cúc liền phản ứng lại ngay. Tình huống thế này, Tiết Đồng cũng không muốn cứ vậy thuần túy dùng bạo lực chinh phục. Đôi khi, bẻ cong trai thẳng là phải thật chậm rãi vỗ về. Vừa hay thời gian này Tô Đình Chi thôi việc ở bệnh viện kia, ngày nào cũng ở nhà nên anh cơ hồ ngày nào chỉ cần có thời gian rảnh là lại chạy tới đó. Một buổi tối nọ, khi anh lại chạy tới, Tô Đình Chi lúc đầu thấy anh còn hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn cứ chuẩn bị đồ ăn cho cả anh. Ăn thức ăn kia, anh đột nhiên cảm giác thật tốt đẹp biết bao. Tựa hồ như cảnh trong mơ anh vẫn luôn muốn có ngày có thể có một người bầu bạn, lại có thêm một đứa con, bên nhau sống cuộc sống như của vợ chồng, thế nhưng người bầu bạn bên cạnh vĩnh viễn là một người đàn ông gương mặt mờ nhạt. Nhưng hiện giờ, khuôn mặt người kia càng ngày càng rõ ràng, chính là người đàn ông anh đang theo đuổi này đây. Dần dần, mục đích anh tới đây đã không phải là bẻ cong người kia mà là hưởng thụ cảm giác gia đình này. Có một hôm, lúc anh tới trong nhà không chỉ có mình Tô Đình Chi mà là một nhà ba người. Người phụ nữ kia diện mạo chỉ trên mức trung bình nhưng rất có cá tính. Ở giữa bọn họ còn có một đứa bé trai, trông rất giống Tô Đình Chi. Vốn rất tự hào với năng lực của mình, Tiết Đồng giờ lại có chút lo lắng. Anh lo Tô Đình Chi tái hợp với người phụ nữ kia… Không bằng giờ cứ ở bên dưới, đợi đến lúc đối phương yêu anh là có thể hợp tình hợp lý làm gì người ta thì làm? Nhưng mà, ở bên dưới à? Anh tới giờ vẫn chưa từng bị đè, chỗ kia của anh phải tiếp nhận con chm to đùng kia, liệu có thể mất nửa cái mạng không? Từ lúc mười mấy tuổi yêu đàn ông tới giờ, đây là lần đầu tiên Tiết Đồng phiền não đến vậy. Vài ngày sau, Tiết Đồng chạy tới cửa hàng chuyên phục vụ tính phúc của giới đồng chí của Lão Khải mua vài thứ, Lão Khải nhìn danh sách kia, đột nhiên lạnh hết nửa lòng. Mấy chai dầu bôi trơn, mấy cái mũ cỡ siêu lớn, vài bình xịt nở cúc, một bộ súc ruột. Bình thường Tiết Đồng dù ở bên này làm loạn vô cùng, nhưng bề ngoài trông anh vẫn như một người đàn ông vô cùng bình thường, chỗ làm chẳng ai biết anh thích đàn ông. Dù anh làm loạn cũng vẫn làm tốt các loại phòng bị thi thố, chưa từng gặp chuyện. Nhưng bình thường anh ta đều chỉ mua dầu trơn với mũ, đồ mua lần này có chút kì lạ. Kì tới nỗi làm Lão Khải đột nhiên da đầu run lên – hay là, Tiết Đồng hắn ta thực sự muốn bị đè? Một buổi tối nọ, Chung Tình nói phải ẩn cư lại không chịu được cô đơn, chạy tới bar câu giai, dẫn người lên tầng văn phòng đại chiến một hồi. Đại chiến xong liền đá văng người ta đi ngay, chạy tới phòng tắm của Lão Khải tắm rửa một cái, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái ngồi sô pha uống cà phê. Lão Khải cười hắn không có phẩm hạnh, hắn cười Lão Khải không ai thèm. Sau đó, nhớ đến Tiết Đồng, Chung Tình hỏi: “Lão Tiết đâu? Tăng ca hả? Dạo này chẳng thấy hắn ta đâu.” Lão Khải cứng mặt, nói: “Tên kia thích một anh giai thẳng chm to, đang tán.” “Tán bao lâu rồi?” “Một tháng, hơn nửa tháng trước còn cầm một đống dầu trơn với mũ siêu lớn ở cửa hàng tính phúc của tôi đấy.” Lão Khải lúc trả lời mặt đã đen sì. “Mũ siêu lớn? Chm Tiết Đồng lại lớn thêm hả?” “Hắn nói cho đối phương dùng.” “Phụt ” Chung Tình cũng sặc rồi. Ngày X tháng 1 năm 2011 Biết được chuyện năm đó, Tô Đình Chi cười đến đau cả bụng, khóe mắt còn đọng nước hỏi: “Hồi đó anh cắn chm tôi đứng lên rồi đội mũ, sau đó nhấc mông cái là ngồi lên, tôi thấy vào dễ vậy còn tưởng kinh nghiệm của anh thật là phong phú chứ.” Tiết Đồng bực quá thành giận nói: “Ông đây năm đó vì muốn làm với ông, lần đầu tiên cũng phải tự chuẩn bị, ông biết tôi xấu hổ đến thế nào không? Để chm ông vào được, tôi phun bao nhiêu thuốc nở cúc mới khai phá được hoa cúc của mình? Kết quả ông đồ khốn đè một lần là nghiện, còn muốn làm hai lần, tôi thiếu chút bị ông làm hỏng cả hoa cúc.” “Nhìn anh vừa kêu đau lại vừa muốn tôi làm anh, tôi còn tưởng anh thích làm như vậy chứ?” “Tôi cũng không phải M, làm sao thích bị ngược đãi thế chứ!” “Xin lỗi, tôi đây về sau lúc làm nhẹ một chút nhé?” “Thấy có lỗi thì để tôi đè đi!” “Không được, tôi sợ đau lắm.” Nhìn bộ dạng Tiết Đồng sau khi ở cùng Tô Đình Chi, Lão Khải vắt óc nghĩ vì sao Tiết Đồng phúc hắc và khí phách năm đó lại biến thành chồng ngoan ở nhà như thế này. Sau đó, vẫn là Chung Tình nhả một câu danh ngôn: “Trời nếu có chút tình trời cũng già, người nếu có chút tình sẽ chết sớm thôi.” Lão Khải kinh hãi nhìn Chung Tình dùng giọng vịnh thơ nói ra câu kia, phát hiện mặt mày đối phương chuyển động rõ là đào hoa luyến ái. Giờ chẳng những Tiết Đồng, không biết từ lúc nào ngay cả Chung Tình hoàn mỹ đến tự kỉ cũng vì người nào đó biến thành chm ngốc rồi. Chính là, cuộc đời này dù sao chm ngốc vẫn luôn là người bạn không thể vứt bỏ. Mà Lão Khải, lại có đến hai người bạn như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]