Chương trước
Chương sau
Tô Mạch gian nan mà đứng ở ngự tiền, tiểu thân thể căng cứng đến thẳng, cố gắng không cho người phát hiện ra sự nhút nhát của bản thân.

Triệu Nghị nhìn nàng, sắc mặt có chút tối tăm, “Thái y ở đây, có bôi thuốc hay không tự ngươi quyết định, trẫm không cưỡng bách ngươi.”

Cái trán Tô Mạch mồ hôi lạnh ròng ròng chảy ra, cũng không biết là do bị Triệu Nghị dọa, hay là vẫn là bị đau, ở chỗ này kiên trì mười lăm phút, nàng dường như không cảm giác được chân của chính mình ở nơi nào, sở dĩ còn có thể đứng vững, đại khái cũng là vì nguyên nhân này.

Tô Mạch cúi đầu chắp tay, “Vi thần thân thể ti tiện, sao có thể nhận ân sủng như thế, huống hồ, thương thế này cũng không đáng lo ngại, vi thần trở về bôi thuốc là tốt ngay". Làm sao nàng dám để cho thái y xem vết thương, trước không nói nam nữ thụ thụ bất thân, này quần vừa lột ra, nàng mạng nhỏ cũng liền không có, dù cho chân tàn, tổng so mất đi tính mạng thì quan trọng hơn.

Triệu Nghị trong lòng vẫn luôn nhắc nhở chính mình: Trẫm là một hoàng đế nhân từ, tự nhiên sẽ không thèm chấp nhặt một chất tử nhỏ nhoi chưa đủ lông đủ cánh, cho nên, hắn thu liễm sát khí cường đại lại. Nhưng từ trước đến nay hắn không gặp một ai dám làm trái thánh chỉ đến tình trạng này. Cho dù Tô Mạch nói năng uyển chuyển cũng không làm gân xanh trên thái dương hắn hạ lên hạ xuống xình xịch.

Sự thật chứng minh, râu rồng là không thể nghịch. Cảnh Đế đồng ý cho Tô Mạch trở về bôi thuốc, đồng thời, nếu chính ngươi cũng nói thương thế không ngại, ta cũng ngượng ngùng làm ngươi điều dưỡng mấy ngày.

Những điều đó không có trong phạm vi suy xét hiện tại của Tô Mạch. Giờ phút này, nàng nhìn đôi chân cứng đờ nửa khắc kia mà đi xuống dưới bậc thang của Điện Tuyên Chính Điện, xem tình hình như vậy, nàng muốn như thế nào trở về viện tiến tấu đây.

Nàng có thể cảm giác được phía sau dính nhớp, vải dệt dính vào miệng vết thương khiến đau đớn như xuyên vào tim, có chất lỏng lướt qua làn da, cũng không biết là mồ hôi hay là máu. 

Tô Mạch ngẩng đầu nhìn xem ngày đầu làm quan, buổi trưa chậm rãi tới rồi, nắng gắt cuối thu dư lại vẫn còn, khăn tay đã ướt thấm lau mồ hôi lại càng ướt.

Cảnh Đế ngồi ở trước long án, có chút bực bội, cuối cùng ngẩng đầu hỏi Lưu Đức Nguyên, “Hôm nay Trương Thỉ còn chưa tiến cung?”

Mỗi ngày Trương Thỉ sẽ tiến cung tới cấp Cảnh Đế thỉnh mạch bình an, đặc biệt là ở thời điểm Cảnh Đế có những biểu hiện dị thường. Trương Thỉ và tiểu thế tử tình cảm tốt như vậy, Trương Thỉ nói, tiểu thế tử hẳn là sẽ nghe. Lưu Đức Nguyên khó có được chột dạ một lần, xem xét bên ngoài, nếu ấn theo thói quen ngày thường tới tính, Trương Thỉ cũng còn phải đợi ước chừng nửa canh giờ đây.

Cảnh Đế không nói chuyện nữa, cầm lấy tấu chương tiếp tục phê.

Khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy La Chiêu, Tô Mạch quả thực là kinh hỉ. Hai người oan gia ngõ hẹp, Tô Mạch có vẻ đặc biệt khiêm tốn, một bên đai buộc trán đầu mồ hôi lạnh, một mặt hỏi: “La tướng quân,huynh cưỡi ngựa hay là ngồi xe ngựa lại đây?” La Chiêu vào bộ binh, bộ binh phần lớn vẫn là quan văn, xuất nhập đều là trang bị xe ngựa.

Tô Mạch suy nghĩ, muốn nàng như vậy trở về, cơ bản không có khả năng, nàng ở kinh thành quen biết cũng nhiều người giờ rơi vào tình trạng này. Do đó, khi nhìn thấy La Chiêu thì nàng như bắt được vị cứu tinh vậy, nhưng ngược lại đối với La Chiêu, nàng từ đầu đến cuối chính là một cái ôn thần.

Khi Tô Mạch và La Chiêu chào hỏi, La Chiêu còn cách nàng vài bước, nàng coi như nghỉ ngơi chờ La Chiêu đi tới, La Chiêu nhưng rất thông thái, quay đầu đi, thẳng tắp mà đi qua bên người Tô Mạch, đầu cũng không ngoảnh lại một cái.

Tô Mạch: “……”

Người ta nói lúc xui xẻo, uống nước lạnh cũng bị nghẹn nhé. Tô Mạch mới gặp La Chiêu mặt lạnh dán mông mà đi thì nhìn thấy liễn kiệu của An Vương lại đây.

Triệu Tùy người này, chính là có thù tất báo. Thấy nàng đi đường tư thế quỷ dị như vậy, cố ý bảo người thả chậm tốc độ, một phen trêu hoa ghẹo nguyệt phiến diêu a diêu, mắt đào hoa dù bận vẫn ung dung mà liếc xéo Tô Mạch.

Chuyện Tô Mạch ăn trượng hình này sao có thể tránh được tai mắt hắn, dường như là xem bộ dạng bi khuất kia của Tô Mạch đủ rồi, hắn lúc này mới nói: “Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, Tô thế tử có chịu nổi không?”

Sắc mặt Tô Mạch trắng bệch, lại toét miệng, xả ra một tràng mà nàng tự nhận là khéo léo tươi vui, “An Vương điện hạ nói lời nói đi đâu vậy, ân sủng của Hoàng Thượng chính là thần tam sinh vinh hạnh.”

Trong lòng Triệu Tùy vẫn luôn thực không rõ. Này thiên hạ phương định, cục diện chính trị cũng không vững chắc. Trước đó gian tướng hai năm độc tài triều chính, cho dù bây giờ thiên hạ Đại Chính bị Triệu Nghị thu phục, nhưng mà cũng mới chỉ hai năm mà thôi. Ít nhất hai năm trước, Triệu Nghị trấn thủ biên quan, cũng không có chủ trạch căn cơ một hồi đại chánh như vậy.

Kinh thành này vốn dĩ là thiên hạ của hắn. 

Gian tướng giết nhiều con cháu của vua như vậy, duy độc không có giết hắn, điều này cũng không phải là trùng hợp.

Lúc này, mặc dù trong triều có rất nhiều lưng chừng phái, cũng không ai dám đem lập trường của mình tỏ ra rõ ràng. Giống như Tô Mạch là chất tử phiên vương như vậy, lại càng không nên tỏ rõ lập trường, 

ít nhất không nên đứng ở bên phía Cảnh Đế, nhưng Tô gia huynh đệ này lại hoàn toàn tương phản, thật đúng là làm hắn mở rộng tầm mắt.

An Vương liền mở to một đôi mắt hồ ly, sâu kín mà đánh giá Tô Mạch, không quên hướng đến miệng vết thương nàng đâm chọc rải thêm muối. Nguyên bản người sớm biến mất không thấy tăm hơi đâu, giờ này lại tự nhiên hiện ra, bày ra một khuôn mặt chí công vô tư "Thế nhưng Đại công tử ở chỗ này, La mỗ tìm đến gian khổ!”

An Vương nhìn thấy La Chiêu, khôi phục một bộ dạng Vương gia nên có đầy uy nghiêm mà tươi cười. Nguyên bản tất cả mọi người cho rằng La Chiêu sẽ trở thành đại tướng quân thống lĩnh tam quân, không nghĩ tới, Triệu Nghị lại chỉ là phong cho hắn một cái chức quan tứ phẩm Binh Bộ Thị Lang.

Người khác đều nói, Triệu Nghị đây là đối với La Chiêu còn có tâm cố kỵ, không dám giao quyền binh tướng trên tay hắn. Hắn nhưng không nghĩ như vậy. Từ xưa, làm tể làm tướng, nói được tam quân thì phải có bản lĩnh về nhiều mặt, phải là một vị tướng lãnh bộ binh văn võ song toàn. Nếu La Chiêu làm tốt danh hiệu Binh Bộ Thượng Thư, nhập phượng đài phụ chính, lại lãnh binh phù tam quân, như vậy đại thụ che trời sẽ trưởng thành, ai cũng đừng nghĩ lay động.

Triệu Nghị chơi cờ, người khác xem ba bước, hắn thường thường có thể nhìn đến kết cục. Đến nay Triệu Tùy vẫn còn hoài nghi lúc trước Triệu Nghị dễ dàng đã bị người tính kế như vậy, mất đi đế sủng bị “Sung quân” biên cương, vốn chính là hắn sớm dự mưu.

Cây đại thụ La Chiêu này, nếu không thể thu dùng cho mình, vậy chỉ có thể diệt trừ.

Mặc kệ trong lòng nhiều âm hiểm, An Vương trên mặt vẫn là rất hòa thuận, hai người nhàn thoại hai câu,

La Chiêu hướng hắn vái chào nói “Xin lỗi không tiếp được điện hạ” ngay sau đó túm lấy Tô Mạch rời đi.

Cái tốc độ gì đó của La Chiêu, sải mấy bước liền đem Tô mạch túm lên trên mặt đất, lôi kéo đi được vài trượng, một lúc sau mới ngạc nhiên mà nhìn Tô Mạch khuôn mặt nhỏ đang nhăn nhó thành một bó.

Tô Mạch tức giận mà trừng mắt hắn, La Chiêu lúc này mới ý thức được có chỗ không đúng, trên dưới nhìn nàng đánh giá, đem người nâng dậy, bàn tay to phất qua cái mông, chọc một tay ướt nhoẹt.

La Chiêu vừa thấy, nguyên bản liền bản mặt đang nghiêm túc lại càng cương cứng, “Không phải là…… Quỳ thủy chứ?” Trong nháy mắt, không biết trong đầu La Chiêu tưởng tượng như thế nào mà ngay lập tức lại nghĩ ra một từ như vậy. Nói xong, đại 囧, đại mặt đen đều đỏ.

Tô Mạch ấn đường nhảy lên, ngươi mới có quỳ thủ, cả nhà ngươi có quỳ thủy!

Nhưng Tô Mạch là người khí lượng, loại thời điểm này mới không cùng so đo với La Chiêu, chỉ nói: “Bị Hoàng Thượng thưởng hai mươi đại bản, ta đang muốn mượn ngươi xe ngựa trở về, viện tiến tấu Tương Nam vẫn chưa được cấp xe ngựa mới".

“Ta cũng vừa vặn dừng ở bộ binh, thuận đường……” “Đưa ngươi trở về” mấy chữ này còn chưa xuất khẩu, liền nghe thấy bạch bạch tiếng bước chân từ xa tới gần, kia hình bóng là mấy vị công công nâng bước đuổi lại đây, đối Tô Mạch nói: “Tô đại nhân, Hoàng Thượng triệu ngài hồi Điện Tuyên Chính!”

Tiểu bạch kiểm Tô Mạch này mặt càng trắng dại ra.

Một khắc sau, Cảnh Đế ghé vào trên giường nhìn Tô Mạch nói: “Trẫm là một hoàng đế nhân từ, làm sao để ái khanh rời đi như vậy! Nếu ngươi không muốn thái y bôi thuốc cho ngươi, vậy trẫm tự mình động thủ!”

Sau đó Triệu Nghị xem như suy nghĩ cẩn thận, Tô Mạch sở dĩ cự tuyệt, sợ là cố kỵ thái y là nam nhân. Tuy rằng Tô Mạch bản nhân cũng là nam, nhưng hắn dù sao cũng là một tên đoạn tụ, bị nam nhân khác nhìn địa phương bí ẩn như vậy, khẳng định sẽ thực bi phẫn.

Cho nên hắn suy nghĩ ra một biện pháp vô cùng hoàn hảo. Tốt xấu gì hắn cũng là ngôi cửu ngũ, thiên tử uy nghiêm, ai dám suy nghĩ tưởng tượng đến phương diện kia.

Nhưng Tô Mạch chính là bắt lấy lưng quần không buông tay, “Hoàng Thượng, vi thần chính mình có thể, sao dám khiến ngài động thủ?”

Triệu Nghị mắt trợn lên, nếu là ở trên chiến trường, dám chậm trễ thương thế như vậy, hắn tuyệt đối kéo tới cho ăn hai gậy, “Tô ái khanh cố kỵ cái gì? Mông của ngươi trẫm không phải chưa nhìn qua!"

Xem, xem qua?

Tô Mạch ngực chợt lạnh, mờ mịt mà nhìn Triệu Nghị, ngây người một cái, quần đã bị kéo xuống dưới……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.