Tô Mạch gian nan mà đứng ở ngự tiền, tiểu thân thể căng cứng đến thẳng, cố gắng không cho người phát hiện ra sự nhút nhát của bản thân.
Triệu Nghị nhìn nàng, sắc mặt có chút tối tăm, “Thái y ở đây, có bôi thuốc hay không tự ngươi quyết định, trẫm không cưỡng bách ngươi.”
Cái trán Tô Mạch mồ hôi lạnh ròng ròng chảy ra, cũng không biết là do bị Triệu Nghị dọa, hay là vẫn là bị đau, ở chỗ này kiên trì mười lăm phút, nàng dường như không cảm giác được chân của chính mình ở nơi nào, sở dĩ còn có thể đứng vững, đại khái cũng là vì nguyên nhân này.
Tô Mạch cúi đầu chắp tay, “Vi thần thân thể ti tiện, sao có thể nhận ân sủng như thế, huống hồ, thương thế này cũng không đáng lo ngại, vi thần trở về bôi thuốc là tốt ngay". Làm sao nàng dám để cho thái y xem vết thương, trước không nói nam nữ thụ thụ bất thân, này quần vừa lột ra, nàng mạng nhỏ cũng liền không có, dù cho chân tàn, tổng so mất đi tính mạng thì quan trọng hơn.
Triệu Nghị trong lòng vẫn luôn nhắc nhở chính mình: Trẫm là một hoàng đế nhân từ, tự nhiên sẽ không thèm chấp nhặt một chất tử nhỏ nhoi chưa đủ lông đủ cánh, cho nên, hắn thu liễm sát khí cường đại lại. Nhưng từ trước đến nay hắn không gặp một ai dám làm trái thánh chỉ đến tình trạng này. Cho dù Tô Mạch nói năng uyển chuyển cũng không làm gân xanh trên thái dương hắn hạ lên hạ xuống xình xịch.
Sự thật chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-cot-sinh-huong/2085413/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.