Tô Mạch bị Từ công công giáo huấn ba ngày, trực giác nhật nguyệt vô quang, thiên địa biến sắc.
Tô Dự thông minh, mỗi lần đều trốn ra khỏi cửa, cho nên Từ công công đến cái bóng cũng chưa nhìn thấy. Đương nhiên Tô Mạch không phải không chạy trốn, chẳng qua nàng còn chưa đi tới cửa đã bị một thị vệ cao to xách trở lại trước mặt Từ công công.
Tô Mạch không phục, “Hoàng Thượng nếu
muốn thế tử phiên vương học lễ nghi, vì sao ngài không đem Tô Dự tìm trở về?!".
Dựa vào cái gì bắt nàng? Hai người cùng nhau chịu tội, ít nhất có bạn, nàng lẻ loi một mình bị người ta hành hạ làm sao chống lại được? Chẳng lẽ bởi vì nàng không nộp văn chương mà bạo quân ra đề? Nhưng Triệu Nghị cũng không ép nàng viết mà!
Từ công công cười đến đặc biệt âm nhu, tay hoa lan nhếch lên, “Hoàng Thượng nói, Tô đại công tử lễ nghi còn thiếu hiểu biết, yêu cầu đặc biệt dạy dỗ.” Tô Dự kia chẳng qua cũng chỉ làm nền thôi. Nhiều năm ở trong cung như vậy, làm sao Từ công công còn không biết Hoàng Thượng muốn sửa trị ai?
Tô Mạch khóc không ra nước mắt, nhưng đến lúc này nàng cũng không biết mình đã gây ra hoạ gì để chịu ngược đãi của bạo quân. Kinh thành khắp nơi làm gì có chuyện nào không lọt qua khe tường, dưới chân thiên tử, tai mắt đông đảo. Chỉ cần thời gian một ngày, chuyện này có thể truyền khắp trong thành đến ngoài thành. Chỉ cần thời gian ba ngày, cũng đủ bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-cot-sinh-huong/2085406/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.