Trận bệnh này của Tô Mạch đến đột nhiên và đi rất thong thả. Nàng giống như một bông hoa dại ven đường,mặc kệ gió táp mưa sa, liều mạng tồn tại.
Triệu Nghị chỉnh đốn lại một ít cách cai trị Đông Sơn, lưu lại tâm phúc liền khải hoàn hồi triều. Khi đại quân xuất phát, Triệu Nghị nhìn thoáng qua xe ngựa chở Tô Mạch. Tô Dự vươn tay, Tô Mạch bèn nắm lấy tay hắn, sau đó hắn liền kéo nàng lên xe ngựa. Tô Mạch cười cảm tạ vị đệ đệ này, nhưng Tô Dự cũng chỉ nhàn nhạt mà liếc nhìn nàng sau đó nhìn về phía trước xe ngựa.
Lại nói ngày ấy, Triệu Nghị hồi tưởng qua rất nhiều lần, lúc đó thần trí Tô Mạch cũng không thanh tỉnh, hoặc là nàng mơ hồ bị sốt, hoặc là là mộng du, sau đó hắn quan sát trộm rất nhiều lần, hành vi cử chỉ của Tô Mạch lại trở lại như bình thường. Sự tình đêm đó làm hắn cảm thấy như trải qua một giấc mộng.
Triệu Nghị quay đầu lại, sải bước lên chiến mã, Mông Trí phất tay, đội quân chính thức xuất phát.
Lúc này đang là tháng bảy, đúng là thời điểm nóng nhất trong năm. Tô Mạch ngồi
lay động trên xe ngựa, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết mang thần sắc uể oải nhìn vô cùng đáng thương.
La Chiêu ngẩng cao cầu cưỡi một con ngựa cực kì to lớn lắc lư ngay bên cạnh cửa sổ xe ngựa của nàng. Tô Mạch không phục, "La tướng quân không phải ngươi bị nhốt ở xe chở tù hay sao?". Vì cái gì trận thế này nàng bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-cot-sinh-huong/2085393/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.