Hơi thở Tô Mạch cứng đờ, nàng có thể nhìn thấy chính mình ngẩng đầu lên sẽ bắt gặp một phong cảnh vô cùng đồ sộ. Dâm loạn long thể, đây chẳng phải là tội chết sao?
Nghe nói trong cung kẻ nào dám nhìn thẳng mặt rồng đều có thể rơi đầu, huống chi long căn...
Tô Mạch không dám ngẩng đầu, Triệu Nghị trần truồng hùng dũng uy phong mà đứng trước mặt nàng cũng không nói lời nào. Tô Mạch cảm thấy sức mạnh uy nghiêm đang đè ép nàng xuống dưới, cơ thể nàng vốn dĩ lạnh băng, thế nhưng không tự giác mà toát ra mồ hôi hột.
Triệu Nghị ngạo nghễ đứng thẳng, dưới háng gió mát sưu sưu, xoay người một cái, hắn ngồi xuống trước mặt Tô Mạch, chỉ cách khoảng chừng một thước, “Giúp trẫm kì cọ.”
Tiểu tâm can của Tô Mạch nhún nhảy một chút, hồi lâu mới lĩnh hội được ý chỉ của bạo quân, chạy nhanh cầm lấy khăn tay, chà lau lưng Triệu Nghị.
Dưới bàn tay nàng là đang kì cọ là một bộ lưng ngang dọc các vết thương đan xen, một loại cảm xúc thô ráp như cào vào lòng Tô Mạch. Có bao nhiêu người từng bỏ mạng dưới đao của Triệu Nghị nàng không biết được, nhưng những vết thuơng trên bộ lưng của người đàn ông này đã chứng minh hắn đã trải qua nhiều lần sinh tử, máu tươi đã tôi luyện ra và hình thành ra ý chí cùng tính tình của hắn. Hiển nhiên hắn có thể dễ dàng trong khoảnh khắc bóp chết nàng mà không cần nhíu mày.
“Mạnh lên!”
Tô Mạch tăng thêm lực đạo.
“Trong quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-cot-sinh-huong/2085387/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.