Judith ngủ say suốt cả đêm. Khi cô tỉnh dậy thì Iain đã rời khỏi phòng. Cô nhớ mình phải khẩn trương để bắt đầu ngày mới. Cô nhìn thấy mấy túi đồ được xếp gọn gàng ở góc phòng và cho là Iain đã đem chúng về từ nhà của Frances Catherine.
Sau khi cất đồ đạc vào chiếc tủ nhỏ và dọn dẹp căn phòng, cô đi xuống tầng dưới.
Gelfrid đang ngồi ăn sáng với Duncan ở bàn. Cả hai bô lão đều định đứng dậy khi cô bước vào phòng, nhưng cô vẫy tay bảo họ ngồi xuống.
“Cô không định ăn sáng cùng chúng tôi sao, cô gái?” Gelfrid hỏi.
“Tôi sẽ chỉ lấy quả táo này thôi, cảm ơn ông. Tôi có việc quan trọng cần hoàn thành.”
“Cô mặc áo choàng của chúng tôi trông ổn lắm.”, Duncan lẩm bẩm, hơi cau mày khi đưa ra lời khen, như thể khen ngợi cô làm ông đau đớn lắm không bằng.
Cô không cười to, nhưng có mỉm cười. Cô kết luận Duncan rất giống Gelfrid. Bề ngoài lúc nào cũng quát tháo ầm ĩ nhưng bên trong lại là người giàu tình cảm.
“Mặt cô ta trông vẫn sợ kinh lên được”, Gelfrid nhận xét, rồi gật đầu thêm vào, “Cô ta đã có thể bị rách mất con mắt đó rồi, Duncan ạ”.
“Đúng, đúng, có thể như thế lắm”, Duncan đồng ý.
Judith cố kìm cơn cáu kỉnh. “Gelfrid, có chuyện gì ông muốn tôi làm trước khi tôi ra ngoài không?”
Ông lắc đầu.
“Sáng đến giờ ông có thấy Graham không?” Cô hỏi. “Có thể ông ấy bận, và tôi muốn sắp xếp qua công việc một chút trước khi bắt đầu một ngày mới.”
“Graham đi săn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-bi-mat/117591/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.