“Anh không thể chỉ… giữ em lại.”
“Chà chà, anh ấy có thể đấy, cô gái”, Alex vui vẻ giải thích.
“Cậu ta là Lãnh chúa”, Graham nhắc cô. “Cậu ta có thể làm bất kỳ điều gì mình muốn.”
“Anh ấy có là Lãnh chúa hay không chẳng thành vấn đề”, Brodick xen vào. “Franklen giữ Marrian mà cậu ta đâu phải là Lãnh chúa. Robert thì giữ Meagan.”
“Tôi thì giữ Isabelle”, Winslow thêm vào.
“Đó là cách của chúng tôi, cô gái ạ”, Gowrie giải thích.
“Anh đâu chỉ giữ Isabelle thôi”, Brodick bảo anh trai, kiên quyết chấn chỉnh quan niệm sai lầm đó. “Anh hỏi cưới cô ấy. Có sự khác biệt đấy.”
“Anh sẽ cướp cô ấy đi nếu cha cô ấy gây khó dễ”, Winslow tranh luận.
Judith không tin nổi những điều mình đang nghe thấy. Bọn họ mất trí cả rồi. Cô rút tay ra khỏi tay Iain và lùi lại, tránh xa đám đông điên khùng này. Thế rồi cô giẫm lên chân Graham, liền vội vàng quay lại xin ông.
“Tôi xin lỗi, Graham. Tôi không định giẫm lên... Anh ấy không thể chỉ giữ tôi lại, đúng không?
Graham gật đầu. “Gowrie đã đúng khi nói đó là cách của chúng tôi”, ông giải thích. “Dĩ nhiên, cô sẽ phải đồng ý nữa.”
Giọng ông chan chứa niềm cảm thông. Iain đã đặt cô gái xinh đẹp này vào tình huống quá bất ngờ. Có vẻ cô hơi quá choáng ngợp, nhưng chắc là đang sướng run trước lời tuyên bố này. Được chọn làm vợ của Lãnh chúa là điều vinh dự cao quý nhất. Phải, cô gái này quá hài lòng đến mức không thốt nổi một lời cảm kích rành rọt.
Graham đã sai. Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-bi-mat/117589/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.