*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Noãn ôm chậu sen đá của mình xuống xe, tâm trạng vui vẻ không thèm quan tâm đến Tạ Đông Sơ ngồi ở ghế phó lái, có thích hoa cỏ hay không cũng chẳng sao, thứ người trong lòng tặng là gì cũng thấy đẹp.
Trần Noãn nhảy chân sáo về tiểu khu.
“Trần Noãn?” Bên cạnh có một giọng nói ngạc nhiên vang lên.
Trần Noãn quay người lại nhìn, là một tên con trai mặc đồ thể dục đang nhìn cô cau có, rõ là cũng không vui vẻ gì với vụ tình cờ gặp gỡ này.
“Hi, boy! Thể dục à? Thích sen đá của tôi không?” Tâm trạng quá tốt, đầu óc hơi không bình thường, hâm hâm đưa chậu sen đá ra khoe.
“Cái quỷ gì thế?” Trác Nhất cau mày nhìn ngó cái chậu cây, “Chậu này xấu quá.”
Trần Noãn mất hứng, lập tức đòi lại: “Xấu cũng không phải của cậu, hơn nữa xấu ở đâu chứ? Đẹp hơn cậu đó.”
Trác Nhất ôm bụng cười ha hả: “Cô đầu óc không tỉnh táo à? Sao không nhìn cho rõ vậy? Tôi mà xấu?”
“Đầu tôi thì có liên quan gì tới mắt hả?”
Trần Noãn lúc này mới hơi tỉnh táo hơn một chút, what? Trác Nhất? Sao cái người này lại ở đây?
“Không thèm nói với cô nữa, sao cô lại ở đây?”
“Tèo… thật không khéo, cậu cũng ở đây hả?” Mắt Trần Noãn giần giật, cười giả tạo.
“Đúng vậy, cô nói trúng rồi đấy, thật không khéo!” Trác Nhất nhếch miệng cười.
“Đã không khéo thế thì tôi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-bac-si-muon/47236/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.