Khi Đường Lưu Vũ bước ra ngoài, từ tầng trên cho đến tầng dưới cửa hàng đều không có một bóng người. Các kệ hàng chất đầy vật phẩm cũng đã bị dọn sạch, vài nơi được các tấm chắn kim loại phủ lên bảo vệ. Có vẻ như chủ của cửa hàng này cũng không muốn cơ sở vật chất của mình bị phá hủy, dù rằng những tấm kim loại mỏng manh kia gần như chẳng có chút tác dụng nào.
Vừa bước ra ngoài cửa, hàng loạt tấm chắn kim loại dày hơn được thả xuống. Cửa hàng sang trọng lúc này nhìn qua chẳng khác gì một pháo đài phòng thủ cỡ nhỏ. Đúng là nơi sở hữu công nghệ tiên tiến bậc nhất Tô Vân Quốc, đến hệ thống phòng ngự cũng được thiết kế vững chắc như vậy.
Đường Lưu Vũ đánh giá hệ thống phòng ngự này vài giây rồi nhìn về phía đường lớn. Hóa ra đây mới là lý do khiến quân lính đồng ý trả lại đồ vật cho Đường Lưu Vũ. Bọn hắn muốn kéo dài thời gian để tập trung lực lượng và sơ tán người dân trong khu vực. Tốc độ rất nhanh, đồng hồ và chiến giáp lại chỉ vừa mới được sửa xong vào khoảng một tháng trước, có lẽ quân đội vương quốc đã chuẩn bị sẵn từ lúc đó cho đến tận bây giờ.
Lướt mắt nhìn đám quân lính vũ trang đầy, dựng lên các công trình cản đường, xe hơi trực thăng vây kín cả khu phố, Đường Lưu Vũ chỉ biết thở dài. Lại thêm một lần trở thành tội phạm truy nã cấp quốc gia. Dù là vô tình hay cố ý, không thể phủ nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diet-nhan/2426840/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.