Ta im lặng một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở nàng ta: "Ả tiện thiếp kia có dung mạo giống với Tiêu lão phu nhân, lại rất được người thương yêu, ngươi nên cẩn thận đề phòng, đừng để bọn họ lén lút hạ độc gì mới phải."
"Bản công chúa muốn xem xem kẻ nào dám làm vậy!"
Cuối cùng, Vĩnh Thanh công chúa vẫn được gả vào Tiêu gia trong sự huy hoàng, náo nhiệt.
Quả đúng như lời Vĩnh Thanh công chúa nói, nàng ta không phải là công chúa hữu danh vô thực như ta.
Cho dù Hoàng thượng có vì nàng ta làm việc bất lực mà có chút bực bội, cũng sẽ không giống như đối với ta mà mặc kệ không quan tâm.
Đương nhiên, nàng ta cũng không phải người dễ bị bắt nạt như ta, vừa mới vào cửa phủ ngày thứ hai đã lấy cớ Lâm Khiếu Khiếu dâng trà quá nóng, có ý bất kính với chủ mẫu mà ban cho nàng ta một trận đòn.
Ngày hôm đó, sau khi từ trong cung trở về, Lâm Khiếu Khiếu liền sảy thai.
Không biết là ngoài ý muốn hay là Tiêu Tấn Ngôn muốn vãn hồi chút thanh danh mà cố ý làm vậy.
Nàng ta sau khi sảy thai, thân thể còn chưa kịp hồi phục, làm sao chịu nổi trận đòn roi đó?
Một phen hành hạ khiến cả người nàng ta thoi thóp, suýt chút nữa thì mất mạng.
Tiêu lão phu nhân thấy con gái ruột của mình bị làm nhục như vậy, hận không thể đem Vĩnh Thanh công chúa nuốt sống lột da.
Bà ta cũng giống như kiếp trước đã từng đối xử với ta, lén lút cho Vĩnh Thanh công chúa uống thuốc tuyệt tử.
May mà Vĩnh Thanh công chúa cũng không phải quá ngu ngốc, trước đó đã được ta nhắc nhở nên sớm có phòng bị, nàng ta lần theo dấu vết tìm ra người hạ độc, cuối cùng mọi chứng cứ đều chỉ thẳng vào Tiêu lão phu nhân.
Vĩnh Thanh công chúa không thể ngờ rằng Tiêu lão phu nhân lại vì muốn báo thù cho một nàng thiếp hèn mọn mà dám liều lĩnh hạ độc hại nàng, một vị công chúa cao quý.
Nàng tức giận đến mức không thể kìm nén, lập tức muốn ban c.h.ế.t cho Tiêu lão phu nhân.
Lúc này, nhũ mẫu bên cạnh công chúa, người đã nghe được lời của ta đêm hôm đó, liền lên tiếng nhắc nhở: "Thưa công chúa, trước đây khi Hoàng thượng ban hôn cho Tiêu tướng quân và Vĩnh Ninh công chúa, nàng ấy từng vô tình nhắc đến việc ả tiện thiếp kia có dung mạo rất giống Tiêu lão phu nhân. Phải chăng là..."
Những lời còn lại nhũ mẫu không nói ra, nhưng còn gì là không rõ ràng nữa?
Giấu đầu lòi đuôi, làm sao giấu được mãi.
Vĩnh Thanh công chúa dùng thủ đoạn cứng rắn để thanh lý phủ Tướng Quân.
Trong phủ có không ít người làm lâu năm, cho dù bí mật năm xưa được che giấu kỹ lưỡng đến đâu, thì sự thiên vị mà Tiêu lão phu nhân dành cho Lâm Khiếu Khiếu suốt mười mấy năm qua cũng khiến họ nảy sinh nghi ngờ.
Chẳng bao lâu sau, có một bà lão bị mù một mắt đứng ra làm chứng.
Bà ta nói rằng năm xưa muội muội mình đã vô tình nghe được sự thật về thân phận của Lâm Khiếu Khiếu, kết quả bị Tiêu lão phu nhân sai người đánh chết.
Bà lão sống lay lắt đến tận bây giờ chính là để chờ đến ngày báo thù cho người muội muội xấu số của mình.
Nào chỉ có một người bị Tiêu lão phu nhân diệt khẩu?
Trong chốc lát, mọi chuyện đều được phơi bày, việc Lâm Khiếu Khiếu là con gái ruột của Tiêu lão phu nhân đã rõ như ban ngày.
Vĩnh Thanh công chúa không thể ngờ rằng Tiêu Tấn Ngôn, người lập nhiều chiến công, có phong thái của lão vương gia, lại là con trai của nhũ mẫu.
Nàng ta cảm thấy vô cùng xấu hổ vì thân phận ti tiện của hắn.
Vĩnh Thanh công chúa bèn đem chuyện này tâu lên Hoàng thượng, cầu xin Hoàng thượng nghiêm trị những kẻ liên quan trong phủ Tướng Quân.
Tiêu Tấn Ngôn biết rõ đại thế đã mất, liền quỳ xuống cầu xin Hoàng thượng tha mạng cho Tiêu lão phu nhân và Lâm Khiếu Khiếu.
Hắn nguyện ý giao nộp toàn bộ binh quyền, cởi giáp về quê.
Hoàng thượng vốn đã e ngại binh quyền trong tay Tiêu Tấn Ngôn, nên nhân cơ hội này thu hồi binh phù, tước bỏ phong vị của phủ Tướng Quân, giáng tất cả mọi người xuống làm thường dân.
Tiêu lão phu nhân đánh tráo huyết mạch của Tiêu gia, là tội ác tày trời không thể tha thứ.
Cho dù Hoàng thượng có thể tha cho bà ta, thì các bậc trưởng lão trong tộc họ Tiêu cũng sẽ không bỏ qua.
Vừa ra khỏi hoàng cung, Tiêu thị liền nhận được một tờ hưu thư.
Nhà mẹ đẻ của Tiêu lão phu nhân lo sợ nữ nhân bị ruồng bỏ này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của gia tộc, nên đã dùng một dải lụa trắng kết liễu bà ta.
Còn Lâm Khiếu Khiếu, kẻ kiêu căng ngạo mạn, thì bị Vĩnh Thanh công chúa sai người đánh chết.