Không gian, thời gian như lắng đọng lại nơi hai người đang đứng đó, trăng thanh gió mát, tất cả đều hoàn hảo, khoảnh khắc hạnh phúc này họ đã ao ước biết bao nhiêu. Những điều muốn nói ra lại chẳng thể nói được nữa, hai trái tim thổn thức không yên, Quân say đắm ôm chặt lấy tấm thân mềm mại ấy.
Anh không muốn ngủ, anh muốn được bên em!
Quân thì thầm, khi nãy anh đã hứa như thế nào nhỉ, chỉ cần gặp Diệp ngay lập tức sẽ trở vào đi ngủ. Bây giờ thì sao, anh nói không muốn ngủ nữa? Diệp bối rối:
Anh nuốt lời à? Anh không ngủ thì để em vào đi ngủ!
Anh biết là em cũng không muốn ngủ mà, đúng không? Ở đây với anh một lát thôi, năn nỉ...
Quân ghé tai Diệp nói nhỏ vì hai người đang tình tứ ngay trước lều trại không xa, chỉ cần nói to là tất cả mọi người đều nghe thấy. Diệp nói vậy chứ cô thực sự không nỡ vào đi ngủ, được ở bên anh thế này, được nghe những lời âu yếm... thật hạnh phúc biết bao. Khi nãy nhắn tin qua điện thoại, Quân suy nghĩ rất nhiều, có biết bao chuyện muốn nói thế mà bây giờ đứng bên nhau đầu óc anh không nhớ được gì để nói cả. Chưa kể, người anh em ở phía dưới lại biểu tình từ khi nào mất rồi, tâm trí nào mà tâm sự được nữa. Khỉ thật, mới chỉ ôm thôi mà...
Trước đây anh quan tâm và tán tỉnh Diệp nhưng giữa hai người có một khoảng cách nhất định, chỉ là những câu chuyện, những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep/2216603/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.