Cả đoạn đường dài lên thủ đô cả Diệp và Quân đều không nói với nhau câu gì, Quân tập trung lái xe, Diệp cũng chăm chú nhìn đường, không phải không có gì để nói mà có quá nhiều thứ muốn nói nhưng lại chẳng biết mở lời ra sao. Bởi khoảng cách của hai người đã thu hẹp hơn trước, hành động gây thương nhớ tối qua của Quân như một câu trả lời cho mối quan hệ của hai người. Trái tim họ thực sự hướng về một phía.
Anh cho em đến cổng trường trước nhé, Quyên hẹn em đón ở đấy!
Ok. Anh cũng định rẽ về hướng đấy.
Anh không đến công ty sao?
Đương nhiên, mọi thứ anh đã chuẩn bị cả rồi, giờ ghé qua trường đón Quyên, nhân tiện anh về nhà dì đón Tùng luôn.
Nghe nhắc đến Tùng, Diệp chột dạ đoán già đoán non, lẽ nào cậu ấy cũng đi chuyến này cùng mọi người sao? Không phải chứ, người mà Diệp không muốn chạm mặt nhất bây giờ chính là cậu ấy, cả hai anh em họ đều có tình cảm với cô, nếu đi cùng nhau như thế này thì khó xử biết mấy?
Anh đón Tùng đi đâu thế ạ?
Diệp hỏi lại cho chắc ăn.
Anh quên chưa nói với em, Tùng cũng tham gia chuyến đi này với chúng ta, anh nghĩ nó lớn rồi, nên có những trải nghiệm thiết thực thế này, cọ sát với thực tế để biết giá trị của cuộc sống là thế nào. Hy vọng nhìn thấy những mảnh đời bất hạnh ngoài kia nó sẽ có hướng phấn đấu hơn trong tương lai, tự mình điều chỉnh được thói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep/2216596/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.