Từ ngày biết tin mẹ đẻ của Diệp muốn tìm kiếm và nhận con, không đêm nào bà Hương chợp mắt nổi. Người ta nói đàn bà thường hay ích kỷ, hẹp hòi, không biết đúng hay không nhưng lúc này bà Hương thực sự thấy mình ích kỷ lắm. Vẫn biết mẹ đẻ của Diệp muốn nhận con, đó là quyền của người sinh ra cô bé nhưng bà Hương không muốn vậy, thực lòng bà không muốn trao Diệp cho bất cứ ai. Ngay từ ngày nhận Diệp về nuôi, chỉ không tự mình sinh ra thôi còn lại bà Hương chăm bẵm, dạy dỗ con không thua kém gì những bà mẹ khác. Thậm chí vì hiếm muộn nên bà càng yêu quý Diệp hơn, tình cảm gắn bó mấy chục năm trời... giờ bảo buông tay, thử hỏi có ai nỡ lòng đây?
Thấy vợ đêm dài thao thức, ông Trí gặng hỏi:
Em vẫn băn khoăn chuyện cái Diệp đấy à?
Hỏi vợ vậy chứ thực lòng ông Trí cũng chẳng khác bà Hương là bao, những ngày qua ông nghĩ mãi tới chuyện này, thấy vợ buồn nên cố tình làm ngơ không dám nhắc đến.
Diệp mà đi theo mẹ ruột liệu có quên mình không anh? Con bé có quên chúng ta không?
Em đang nghĩ gì vậy? Con bé lớn từng này rồi, có tâm tư tình cảm, biết suy nghĩ, tự nó sẽ biết phải làm gì. Không lẽ mấy chục năm qua nó không có chút tình cảm gì với mình sao?
Nhưng mình không phải bố mẹ ruột của nó, các cụ có câu "một giọt máu đào hơn ao nước lã", chỉ sợ Diệp về với người ta xong quên luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep/2216589/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.