Diệp đi ra đầu phố đã thấy Dũng đang đứng chờ sẵn, mặt thộn ra giống như đang hờn dỗi.
Anh chờ em lâu chưa?
15 phút rồi, học gì mà say sưa thế?
Hết giờ mới về được chứ, anh đói hay gì mà như đang giận dỗi em vậy?
Anh không đói, giận em thì có!
Tự nhiên cũng giận à? Em làm gì mà giận?
Thích thì giận không được à, đội mũ vào lên xe anh đưa em về.
Giả vờ hờn dỗi vu vơ tí song Dũng lại quan tâm Diệp ngay được, phố phường nhộn nhịp người đi lại, cảm giác phía sau có người mình yêu cùng đi chung lối thật thích.
Bác Hưng bao giờ thì đi biển nữa vậy anh?
Anh không biết nữa, bố anh đi hay ở ít khi anh quan tâm lắm.
Sao lại thế, bố vất vả như vậy phải thương và lo cho bố chứ, anh thật là...
Lâu lắm rồi em chưa được gặp bố, lần trước về không gặp. Em nhớ bố em lắm!
Dũng không phải kiểu người vô ơn, bất hiếu, anh chỉ thuận miệng nói ra câu đó thôi nhưng vô tình lại khiến Diệp chạnh lòng. Ý anh là mỗi người có một công việc riêng nên bố đi hay ở là điều anh đã quen rồi, quen với việc bố thường xuyên vắng nhà...
Hôm nào anh đưa em về thăm bố mẹ nhé!
Em tự về được, anh về dễ bị lộ lắm.
Có sao đâu? Em lớn rồi mà, có bạn trai cũng là bình thường, chưa kể anh với em chẳng có họ hàng gì với nhau, không có lý do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep/2216552/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.