Chính Khả Xuân vẫn đợi một hồi lâu mà Tuyết Kiều vẫn hoang mang ôm đầu, liền biết nàng lúc này chưa thể đưa ra quyết định, nếu cứ hỏi nữa thì sẽ làm khó nàng nên cũng không hỏi thêm.
Mà bóng người vẫn đang đứng trong bóng tối chờ đợi kia, hồi lâu không thấy Tuyết Kiều trả lời thì cũng buồn bã xoay người, ánh mắt tràn đầy thất vọng, thái độ của nàng cho hắn biết đáp án rồi, nếu hắn cứ tiếp tục thì người bị đả thương chỉ có mình hắn.
Thôi, đành buông tay thôi, trở lại là mình như trước kia có khi còn tốt hơn, không bận tâm vì bất kỳ ai.
Địch Tu Tư quyết định xong thì yên lặng rời đi giống như khi xuất hiện, không một tiếng động. Tuyết Kiều và Chính Khả Xuân từ đầu tới cuối cũng không biết đến sự hiện diện của hắn.
Tuyết Kiều vẫn còn đang nghi hoặc, mông lung, khi trở lại phòng ngủ thì trời đã gần sáng, nhìn chiếc giường trống không, tâm tình của nàng càng thêm mất mác, hắn đi rồi sao? Hắn đi khi nào? vì sao không nói tiếng nào đã bỏ đi?
Tuyết Kiều trong lòng cảm thấy khó hiểu lại cảm thấy bực mình không nói nên lời, dường như nàng vĩnh viễn không biết Địch Tu Tư suy nghĩ cái gì, cũng không biết hắn thích gì, mà hắn cũng không hiểu nàng, hai người không hiểu biết gì về đối phương có thể yêu nhau sao?
Vấn đề này hiện tại không ai cho Tuyết Kiều đáp án, cho nên nàng chỉ có thể tự hỏi bản thân.
Địch Tu Tư rời khỏi đông cung cũng không biết sắp tới mình nên làm thế nào, hắn chỉ thấy hắn đã do dự quá lâu rồi, bây giờ đã đến lúc phải ra quyết định, xem như Tuyết Kiều không tồn tại, trước kia hắn sống thế nào thì bây giờ sẽ y như thế, nếu Tuyết Kiều không muốn quay về chỗ Như Mặc thì hắn sẽ xem nàng như một khách nhân mà đối đãi, đợi khi nàng đã trưởng thành, không cần dựa vào hắn thì không đợi hắn đuổi, nàng cũng sẽ chủ động rời đi.
Vì thế ba ngày kế tiếp, Địch Tu Tư liên tục quấn quýt bên các mỹ nhân, hưởng hết sự ôn nhu, hầu hạ chu đáo của bọn họ, làm cho hắn cũng bất tri bất giác mà phai nhạt cảm tình hắn dành cho Tuyết Kiều.
Tâm tình của Địch Tu Tư cũng tốt hơn, quả nhiên sự động tâm của hắn đối với Tuyết Kiều cũng không được bao lâu, chỉ mới vài ngày không nhìn thấy nàng thôi thì hắn đã không thấy nhớ rồi, đúng là chỉ cần không nghĩ tới, không đem nàng để ở trong lòng thì thế giới của hắn lại khôi phục như trước.
Địch Tu Tư khôi phục lại lối sống phóng túng như trước chưa được bao lâu thì sáng sớm ngày thứ ba đã có người mang tin tức này đến đông cung.
“Chính Khả Xuân tỷ tỷ, ta đến thăm ngươi, ngươi không sao chứ?” Phùng Xuân có chút lo lắng đi vào.
Khí đó Chính Khả Xuân và Tuyết Kiều đang dùng một loại lá cây đặc biệt của Huyễn Điệp tộc để làm một cái địch bằng cỏ, thấy Phùng Xuân đến thì cao hứng dừng tay “ Phùng Xuân muội muội, sao hôm nay lại rảnh mà đến thăm ta?”
“Ta có khi nào mà không rảnh, chỉ sợ làm phiền tỷ tỷ nên mới không dám đến thường xuyên thôi” Phùng Xuân vừa nói vừa nhìn Tuyết Kiều “ vị này là Tuyết Kiều cô nương phải không? Phùng Xuân gặp qua cô nương”
Tuyết Kiều mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn thoáng qua Phùng Xuân, sau đó mỉm cười “ gọi ta là Tuyết Kiều là được rồi, Tuyết Kiều cô nương nghe khách sáo lắm, đã nói Chính Khả Xuân tỷ tỷ đừng gọi vậy mà nàng vẫn không nghe”
” Tốt lắm, vậy ta gọi ngươi là Tuyết Kiều, ngươi cũng gọi ta là Phùng Xuân đi” Phùng Xuân so với Chính Khả Xuân thì ít đi một phần ôn nhu mà hơn vài phần cởi mở làm Tuyết Kiều cao hứng gật đầu “ ngươi cũng rất ôn nhu, ta thích ngươi”
Phùng Xuân đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo là tươi cười hớn hở “ Tuyết Kiều, tính tình của ngươi rất đáng yêu, ta bây giờ đã biết vì sao Vân Tây lại chán ghét ngươi, nàng là người giả dối, không thể làm cho người ta thích được, nói bí mật cho ngươi biết, Tuyết Kiều, ngươi đối phó với nàng ta quả thực rất đúng, nữ nhân kia muốn làm Điệp vương phi tới phát điên rồi, cả ngày luôn nghĩ cách đối phó người khác, cứ tưởng rằng không ai biết, nhưng mà Tuyết Kiều, ngươi làm thế nào mà dễ dàng đánh cho nàng ta bị trọng thương, nghe nói hai ngày nay vẫn còn nằm trên giường a?”
Càng nói, vẻ mặt Phùng Xuân càng hưng phấn, còn khoa tay múa chân, làm cho Tuyết Kiều cũng cao hứng theo “ ta chỉ đẩy nhẹ nàng ta một cái thôi, nàng ta cũng rất vô dụng, làm vỡ tường rồi văng ra ngoài, nàng ta là nữ nhân xấu, Địch Tu Tư đã đáp ứng ta sau này sẽ không đi tìm nàng ta nữa, còn nói đợi sau khi nàng dưỡng thương xong sẽ đuổi nàng đi”
” Thật sự? Oa, thật tốt quá! Tuyết Kiều ngươi thật sự lợi hại, điện hạ cho tới bây giờ chưa từng đuổi nữ nhân nào rời khỏi đây, đây là lần đầu tiên, càng không nói người đó là Vân Tây đã theo điện hạ rất lâu. Tuyết Kiều ngươi quá lợi hại, ta thực sùng bái ngươi”
Phùng Xuân bày ra biểu tình như nhìn thấy thần tượng, nắm tay Tuyết Kiều, mặt ửng đỏ, thực sự là sảng khoái a, ngày đó nhìn mặt điện hạ đen như đít chảo, cứ nghĩ là hắn nhất định sẽ giận nàng và Chính Khả Xuân tỷ tỷ, không ngờ chẳng những điện hạ không có tức giận mà còn nghe theo lời của Tuyết Kiều, đuổi Vân Tây đi, quả thực là rất lợi hại.
“Phùng Xuân” Chính Khả Xuân thấy nàng nổi tính trẻ con thì lấy làm buồn cười, nhưng vẫn thấy không ổn lắm, dù thế nào thì Vân Tây cũng đã đi theo điện hạ rất lâu, tuy rằng tính tình của nàng không tốt nhưng dù thế nào cũng không nên vui sướng khi người gặp họa.
” Ai nha, Chính Khả Xuân tỷ tỷ, ngươi tính tình tốt nên mới bị người ta khi dễ, đều là người của điện hạ, nàng ta dựa vào cái gì mà lấn lướt chúng ta, chẳng lẽ vì nàng đi theo điện hạ sớm hơn sao? Tình yêu cũng không nói tới thứ tự trước sau hay thời gian, điện hạ thích ai thì là người đó, nàng ta sao lại dùng những thủ đoạn không quang minh để tranh giành chứ? Tuyết Kiều ngươi nói có phải không?” Phùng Xuân nắm tay Tuyết Kiều, ý muốn lôi kéo nàng làm đồng minh.
Tuyết Kiều cái hiểu cái không gật gật đầu,” Ta không hiểu lắm nhưng mà Phùng Xuân nói phải thì là phải, người tốt không được nói dối”
Phùng Xuân ngẩn ra lập tức nở nụ cười,” Tuyết Kiều, ngươi nói rất đúng, người tốt là không nên nói láo!”
Ba người đều nở nụ cười, sau khi cười xong, Phùng Xuân mới nhớ tới mục đích nàng tới đây “ đúng rồi, Tuyết Kiều, Chính Khả Xuân tỷ tỷ, ngày đó điện hạ có nổi giận với các ngươi không?”
“Ngày nào?” Chính Khả Xuân ngạc nhiên hỏi lại
“Thì là ngày Vân Tây bị đả thương đó, ta thấy sắc mặt điện hạ đen như đít chảo, vốn muốn vào gặp các ngươi nhưng lại không dám, điện hạ có làm gì các ngươi không?” Phùng Xuân nhỏ giọng hỏi
Chính Khả Xuân lắc đầu “ không có, khi mọi người đến xem, điện hạ đúng là rất phẫn nộ, còn vì thế mà tát Tuyết Kiều cô nương một cái, nhưng sau đó cũng không phát hỏa nữa”
” Ân, Địch Tu Tư sau đó còn nhận sai với ta, nhưng thực ra không sao, dù sao ta cũng đánh lại hắn, cho nên chúng ta huề nhau” Tuyết Kiều gật đầu, hưng phấn nói thêm “ Địch Tu Tư đã nói cho ta biết biện pháp sau này làm hắn không tức giận nữa, cho nên các ngươi không cần lo lắng hắn sau này sẽ đột nhiên nổi giận”
Mạc danh kỳ diệu phát giận?
Phùng Xuân cùng Chính Khả Xuân thoáng nhìn nhau, rất muốn nói cho Tuyết Kiều biết trước khi nàng đến ở Huyễn Điệp tộc thì điện hạ chưa bao giờ đột nhiên nổi giận, tình huống như thế lại chỉ có thể để Tuyết Kiều tự cảm nhận lấy.
“Vậy điện hạ có nói gì không hay là liền xoay người rời đi” Phùng Xuân hỏi tiếp
Chính Khả Xuân không dám nói chuyện lúc đó Địch Tu Tư và Tuyết Kiều ôm nhau, sợ Tuyết Kiều xấu hổ, cho nên lắc đầu “ ta đã sớm trở về phòng nên không biết”
” Ta không có a, hắn còn theo ta cùng nhau ngủ “ Tuyết Kiều khờ dại trả lời
“Cùng nhau ngủ?” sắc mặt Phùng Xuân có chút quái dị nhìn Tuyết Kiều, chẳng lẽ quan hệ của điện hạ và Tuyết Kiều cũng giống như các nàng?
” Đúng vậy, ta ngủ được một lát thì không ngủ được nữa liền đi ngắm trăng, sau đó cùng Chính Khả Xuân tỷ tỷ nói chuyện phiếm, đến hừng đông ta quay lại phòng thì không biết hắn đã đi từ lúc nào rồi”
Tuyết Kiều có chút bối rối, nàng không biết vì sao Địch Tu Tư lại đột nhiên bỏ đi, nhưng nàng nghĩ hình như hắn không có tức giận, mà nàng cũng không nói cái gì làm cho hắn tức giận a, càng không nói là trước khi ngủ, bọn họ còn hôn môi nha, nàng còn ăn không ít nước miếng của hắn, không phải Địch Tu Tư đã nói không muốn hắn tức giận thì chỉ cần hôn hắn, ăn nước miếng của hắn là được sao?
” Ách, các ngươi là cùng ngủ trên một giường nhưng cái gì cũng chưa làm qua sao?” Phùng Xuân ngạc nhiên nhìn Tuyết Kiều như là nhìn ngắm một kỳ quan, trong ấn tượng của nàng thì mỗi lần điện hạ đến đều vội vã lên giường, sau khi mọi việc kết thúc mới cùng nàng nằm yên trên giường, còn chỉ đơn thuần nằm ngủ mà không hoan ái là việc trước giờ chưa từng có. Nhưng nghe lời của Tuyết Kiều thì dường như là điện hạ chỉ thuần túy cùng nàng nằm trên một cái giường?
“Nằm ở trên giường thì là ngủ a? còn muốn làm gì nữa?” Tuyết Kiều ngây thơ hỏi lại, Phùng Xuân thất thần, không biết phải nói thế nào.
” Phùng Xuân muội muội, Tuyết Kiều cô nương không giống như chúng ta, nàng rất đơn thuần, đối với tình yêu còn rất ngây thơ, điện hạ cũng biết chuyện này cho nên còn kiên nhẫn chờ đợi” Chính Khả Xuân không thể không lên tiếng giải thích.
“Chính Khả Xuân tỷ tỷ, bây giờ thì ta đã biết vì sao ngươi nói Tuyết Kiều cô nương là sự tồn tại đặc biệt, nàng quả thực rất đặc biệt, nhiều năm rồi mới có một nữ tử không bị chinh phục bởi mỹ mạo của điện hạ. Điện hạ đáng thương, nhất định sẽ cảm thấy tự tôn bị đả kích, cư nhiên lại có nữ nhân không đặt hắn vào mắt a”
Phùng Xuân tán thưởng bàn nhìn Tuyết Kiều, lại nhìn Chính Khả Xuân, nhịn không được mà mỉm cười “ khó trách gần đây điện hạ lại gây chuyện ồn ào như vậy, cứ liên tục tìm người hầu hạ, trước kia cũng chưa từng như vậy, thì ra là muốn kiếm chuyện để phân tán tâm tư với Tuyết Kiều a”
Phùng Xuân mỉm cười, còn Chính Khả Xuân và Tuyết Kiều thì vẻ mặt kinh ngạc.
“Phùng Xuân muội muội nói hai ngày nay điện hạ không đến đây là tìm đến chỗ các tỷ muội khác sao? Còn cho ba tỷ muội cùng hầu hạ hắn một lúc?”
“Phùng Xuân, ngươi nói hai ngày nay là Địch Tu Tư tìm đến tình nhân khác qua đêm?” Tuyết Kiều không nói được cảm giác của mình lúc này là gì, dường như có chút khổ sở lại có cảm giác như thả lỏng.
Phùng Xuân thấy sắc mặt các nàng thì biết mình đã nói chuyện không nên nói, lưỡng lự một hồi mới do dự gật đầu.
” Hắn ôm những tình nhân này cũng giống như ngày đó ôm Vân Tây sao?” Tuyết Kiều vô thức hỏi
Chính Khả Xuân và Phùng Xuân không biết nên trả lời thế nào, các nàng cũng không nhìn thấy điện hạ ôm Vân Tây ra sao a?
“Hắn sẽ cùng các tình nhân cỡi hết quần áo, quấn lấy nhau, sau đó dùng cây gậy đỏ thẫm màu đỏ đâm các nàng sao?”
Tuyết Kiều bổ sung thêm, làm cho Chính Khả Xuân và Phùng Xuân nghe được đều đỏ mặt xấu hổ, mà Tuyết Kiều thì không nhận ra, còn thực sự chờ nghe các nàng trả lời.
Hai người nhìn bộ dáng của nàng thì đỏ mặt gật đầu, sau đó vẫn cứ cúi đầu.
Tuyết Kiều tựa hồ hiểu được, tựa hồ lại không rõ, liền đứng dậy đi về phòng, không nói thêm tiếng nào, Chính Khả Xuân và Phùng Xuân nhìn bộ dáng của nàng thì có chút lo lắng, muốn đi theo thì Tuyết Kiều đột nhiên xoay người, kéo làn váy trên mặt đất vừa nói “ Chính Khả Xuân tỷ tỷ, Phùng Xuân, ta đi ngâm nước đây, buổi tối sẽ quay lại, hông cần lo lắng, cũng đừng đi tìm ta, ta không sao”
” Tuyết Kiều, ngươi phải cẩn thận, đừng chạy loạn, trong Huyễn Điệp tộc có mấy chỗ rất nguy hiểm” Chính Khả Xuân sợ nàng đi lung tung, vội lên tiếng nhắc nhở
” Ân, ta đã biết! Chính Khả Xuân tỷ tỷ yên tâm, ta muốn suy nghĩ xem mình phiền não vì chuyện gì” Tuyết Kiều gật gật đầu, liền đi ra ngoài.
Theo bản năng đi đến nơi có nguồn nước, xuyên qua vùng đồi núi xanh biếc, rất nhanh đã tìm thấy một thác nước thật lớn phía sau thác, Tuyết Kiều nhìn chung quanh, xác định không có ai mới trút bỏ quần áo trên người, lộ ra cái đuôi cá màu đỏ xinh đẹp rồi nhẹ nhàng nhảy vào thác nước.
Thoải mái chìm xuống dưới đáy nước một lúc lâu mới nhô đầu lên khỏi mặt nước, nheo mắt nhìn dòng nước đang đổ xuống, không nghĩ ngợi gì liền bơi về phía thác nước.
Khi vô số dòng nước chảy mạnh xuống đầu làm cho Tuyết Kiều có cảm giác thoải mái như được sống lại lần nữa, không hề thấy khó chịu, sự buồn bực trong lòng cũng dần dần lắng dịu lại.
Nàng nhìn dòng nước đang đổ từ trên cao xuống, bắn ra vô số tia nước, hơi nước màu trắng lượn lờ, tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp, trong đầu không tự chủ lại nghĩ đến tình cảnh Địch Tu Tư ôm tình nhân của hắn, ở trên giường làm chuyện mà nàng không hiểu.
Nhớ đến vẻ mặt của Vân Tây ngày đó, tựa hồ như thống khổ lại giống như rất vui thích, âm thanh Địch Tu Tư và Vân Tây cùng rên rỉ lúc này lại vang lên trong tai nàng, làm cho Tuyết Kiều đột nhiên thấy mất hứng, bây giờ Địch Tu Tư lại ôm các tình nhân khác, cùng làm chuyện giống như với Vân Tây ngày đó, làm cho nàng đột nhiên chán ghét Địch Tu Tư hơn.
Chính Khả Xuân tỷ tỷ đã nói Địch Tu Tư thích nàng, cũng có thể là yêu nàng, nếu là như vậy thì sao hắn còn đi ôm tình nhân khác? Hắn nói thích nàng, rốt cuộc là thích theo dạng nào?
Uổng công nàng hai ngày qua còn lo lắng, phiền não, không biết bản thân có thích Địch Tu Tư hay không, suy nghĩ xem hắn có thực sự thích nàng hay không, bây giờ xem ra thích mà Địch Tu Tư nói không phải là tình yêu, có lẻ chỉ là tình cảm dành cho thân nhân hay bằng hữu mà thôi. Chính Khả Xuân tỷ tỷ đã hiều lầm mà nàng cũng không nên suy nghĩ nữa, không nên tin một người nói thích mình rồi hôm sau lại đi ôm những tình nhân khác, cho nên Địch Tu Tư vẫn là một tên tiểu phi trùng hoa tâm, mà nàng sau này nhất định sẽ tìm được một người chỉ yêu mình nàng, mà người đó tuyệt đối sẽ không phải là người như Địch Tu Tư, phải là một người như ca ca nàng hoặc như Thanh Liên ca ca và Tước vương ca ca.
Suy nghĩ cẩn thận, cũng đưa ra quyết định nên Tuyết Kiều liền bỏ qua phiền não, trầm mình vào dòng nước, mà Địch Tu Tư đâu biết rằng hắn vì thiếu kiên nhận cho nên đã bỏ qua cơ hội được Tuyết Kiều yêu thương và chấp nhận hắn, lúc này nàng vì những hành vi của hắn mà quyết định như thế, làm cho hắn sau này phải chờ đợi một khoản thời gian rất dài mới lại làm cho Tuyết Kiều hoang mang suy nghĩ, cái này chính là tự làm bậy thì không thể sống
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]