” Địch Tu Tư, ngươi đứng lên! Ngươi cứ khóc như vậy thì có tác dụng gì chứ? Ngươi có phải là nam nhân không? có sai thì sửa, có tội thì nhận, cúi đầu xin lỗi, không có gì là không thể, ngươi nói đi, ngươi lại làm sao khiến Tuyết Kiều tức giận, tất cả chúng ta sẽ giúp ngươi đi năn nỉ Tuyết Kiều, cầu nàng trở về nhưng xin ngươi đừng bày ra bộ dáng như vậy nữa, được không?”
Tuyết Ưng tức đến mức trán nổi gân xanh, hắn và Như Mặc, Thanh Liên, còn có cả Mặc Mặc cũng từng vì người mình yêu mà rơi lệ nhưng khóc lóc thảm thiết như Địch Tu Tư thì chưa từng, là nam nhân thì phải dũng cảm đối mặt, học nữ nhân khóc lóc thì có ích gì chứ?
” Tuyết Ưng, ngươi đừng vội, Địch Tu Tư nhất định là có nỗi khổ nói không nên lời, các ngươi cứ đi, để ta ở lại được rồi” Như Mặc lên tiếng.
Tuy mọi người đều lo lắng nhưng cũng biết nhiều người vây quanh như vậy, Địch Tu Tư sẽ không thể nói gì, chi bằng để một mình Như Mặc “ hỏi cung” có vẻ sẽ tiện hơn.
Ảnh Nhiên dùng sức lôi Tuyết Ưng có chút không cam lòng rời đi, những người khác cũng lục tục theo sau.
Như Mặc ngồi xuống bên cạnh Địch Tu Tư, không nhìn hắn mà đưa mắt ngắm ánh hoàng hôn nơi chân trời, như nhớ lại chuyện gì đó, ngữ khí bình thản nói “ ngày ta gặp Tuyết Kiều cũng là một ngày thời tiết rất đẹp, khi đó ta mới vừa lột bỏ được lớp da thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vuong-hoac-ai-diep-vuong-dich-nhan-ngu-tan-nuong/2160780/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.