“Chính Khả Xuân tỷ tỷ, các ngươi không dùng cơm sao?’ Tuyết Kiều vừa tỉnh ngủ, trời đã tối đen, nhưng đối với Huyễn Điệp tộc thì ban đêm lại là lúc bọn họ mới phô diễn được hết vẻ đẹp của mình, đôi cánh của bọn họ trong đêm mới phát sáng, long lanh, mĩ lệ hơn.
Dù lúc này Chính Khả Xuân mang hình dáng nhân loại nhưng vầng sáng nhạt vẫn tỏa ra quanh người, làm Tuyết Kiều rất hiều kỳ “ Chính Khả Xuân tỷ tỷ, quần áo của ngươi phát sáng a”
Chính Khả Xuân ôn nhu mỉm cười, bàn tay ngọc khẽ vung lên một cái thì bốn vách tường cũng phát ra ánh sáng nhu hòa, làm cho đông cung sáng rỡ như ban ngày “ vần sáng này không phải do quần áo phát ra mà là hào quang từ nguyên thân của ta, không giấu diếm được”
“Nhưng sao trên người Địch Tu Tư lại không có? Hắn chẳng phải là vương của các ngươi sao?” Tuyết Kiều tò mò hỏi, nàng chưa từng thấy vầng sáng này trên người Địch Tu Tư nha.
“Đó là điện hạ tu vi cao thâm, có thể tùy ý thu phát hào quang này, mà ta đạo hạnh còn thấp cho nên không có khả năng đó” Chính Khả Xuân vẫn kiên nhẫn giải thích cho nàng.
” Nguyên lai là như vậy a!” Tuyết Kiều gật gật đầu, không hiểu đạo hạnh trong lời nàng nói là gì nhưng nàng cũng nhận ra được Chính Khả Xuân so với Địch Tu Tư thì yếu hơn.
” Đúng vậy! Tuyết Kiều cô nương sớm như vậy liền tỉnh ngủ? Ta nghĩ ngươi sẽ ngủ đến sáng”
Tuyết Kiều gật gật đầu,” cũng đã ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vuong-hoac-ai-diep-vuong-dich-nhan-ngu-tan-nuong/128770/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.