Khi Địch Tu Tư rời khỏi nhuyễn ngọc ôn hương, cả người thoải mái quay về tẩm cung thì thấy Tuyết Kiều vẫn còn nằm bên thành bể, hồn nhiên mà ngủ, không chút phòng bị.
Mái tóc dài một nửa buông che kín nửa lưng, để lộ ra một khoản da thịt trắng nõn, mềm mại, mịn màng, làm cho Địch Tu Tư rất muốn đưa tay vuốt ve, một nửa còn lại buông xuống đất; cái mũi cao thẳng mà khéo léo, đôi mắt trong sáng giờ đã được che lại bằng đôi lông mi cong dài, ở dưới ánh nến như một tấm rèm đang rung động theo nhịp thở của nàng, tựa hồ như nàng tỉnh giấc như thực ra là đang ngủ rất say.
Địch Tu Tư cứ kinh ngạc nhìn nàng, hắn nghĩ lúc này trở về sẽ nhìn thấy bộ mặt oán giận của Tuyết Kiều, nàng sẽ chỉ tay vào hắn nói “ ngươi là người xấu” hoặc sẽ nói những lời làm hắn tức giận tới mức thổ huyết..nhưng không ngờ lại nhìn thấy một Tuyết Kiều hồn nhiên như tiên tử từ trời cao hạ xuống thế gian, một Tuyết Kiều an tĩnh, tinh khiết mà có phần yếu ớt.
Làm cho hắn không hề phòng bị mà tâm tinh rơi vào mê mang, làm cho Địch Tu Tư phát hiện chưa từng thấy từng thấy một Tuyết Kiều “ác liệt” trước kia nữa, tựa hồ như nàng lúc đầu nên là như vậy.
Vì thế một người thì ngủ đến thiên hôn địa ám, một người thì say mê nhìn nữ nhân ngủ, nhìn đến si ngốc suốt cả đêm, cho đến khi trời sắp sáng thì Địch Tu Tư mới phục hồi tin thần, kinh ngạc vì mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vuong-hoac-ai-diep-vuong-dich-nhan-ngu-tan-nuong/128761/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.