Hai người ngay cả nói chuyện điện thoại cũng có thể đấu khẩu. Thật ra lúc trước khi nói chuyện bọn họ thường hay cãi nhau, giờ ngẫm lại, có lẽ do tính họ trời sinh không hợp.
“Nếu là một người đàn ông mắc chứng tự kỷ đáng yêu thì vấn đề của em càng nghiêm trọng hơn.” Anh khịt mũi.
“Không cần anh quan tâm, ít nhất em ở chung với Thời Dư rất vui.” Cô ngâm nga nói.
“À? Ở chung rất vui à, nhưng thật đáng tiếc, cuộc hôn nhân ngắn ngủi của em và Lục Thời Dư dễ thương có lẽ sắp kết thúc rồi.”
“Sao vậy? Anh ấy bị tình nghi à?” Cô rùng mình.
“Gần như thế. Trong máy tính của anh ta không có gì đặc biệt, có vài file bị mã hóa, sau khi anh giải mã, tất cả bên trong là tư liệu và bệnh án cá nhân từ nhỏ đến lớn, cùng với các báo cáo trên y học có liên quan đến chứng tự kỷ, xem ra đúng là anh ta mắc chứng tự kỷ thật, nhưng chứng bệnh của anh ta thuộc loại tiềm ẩn không điển hình, nói chung không giống với chứng tự kỷ, có phần tương tự như lập dị và tự cô lập..”
“Hả?” Lục Thời Dư quả nhiên có bệnh. Nhưng, không biết vì sao, chứng minh là anh có bệnh, ngược lại cô còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Còn có vài tập tin bị khóa anh không mở ra được, tải về trước, rồi mang về bộ kiểm tra lại.” Kha Tấn Duy lại nói.
“Nếu chưa mở được, sẽ không thể chứng minh anh ấy không phải tên hacker kia……”
“Em có vẻ nuối tiếc phải rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vu-ket-hon/34843/chuong-3-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.