Được, cậu đi trước, tôi lên ngay.” Lục Thời Dư trả lời.
“Vâng.” Quái Thú thẳng vai, nhìn về phía Lâm Ninh mặt đỏ xấu hổ, trong miệng tùy ý ngâm một bài hát chưa từng nghe qua.
Tình yêu rất mù quáng, tình yêu sẽ hỏng việc, nhưng anh tình nguyện mù quáng, tình nguyện hỏng việc, cũng không muốn nhìn em khóc, nhưng mà nếu em không khóc, chúng ta cũng sẽ chết……
“Quái Thú.“Lục Thời Dư lạnh lùng lườm anh.
“Được được được, tôi đi tôi đi.” Quái Thú thức thời làm mặt quỷ, đi trước chui vào cửa ngầm, lên tầng trước.
Lâm Ninh đương nhiên nghe được Quái Thú có ý kiến với họ, nói thẳng ra, cô cũng chẳng hiểu vì sao Lục Thời Dư phải mạo hiểm như vậy.
CIA làm hết sức như thế, cô hết nhiệm vụ rồi còn ở lại bên cạnh anh, sớm muộn gì cũng tạo ra nghi ngờ
“Em đang nghĩ gì?” Anh hỏi cô.
“Không có gì.” Cô lắc đầu.
“Em cho là anh đang mạo hiểm sao?” Anh liếc cô.
Cô ra vẻ sợ hãi nhìn anh, thật sự không hiểu là anh quá nhạy bén, hay là cô quá ngốc.
“Không phải anh đang mạo hiểm, anh chỉ tạo ra hồi ức.” Anh cười nhẹ.
Tạo ra hồi ức, là ý gì?
Cô khó hiểu, nhưng anh cũng không giải thích nhiều.
“Anh có việc lên trên, sẽ xuống nhanh thôi.” Anh nói rồi vào phòng, biến mất trong cửa ngầm ở tủ quần áo.
Cô đứng ở phòng khách, nhìn cửa phòng kia, trái tim dao động.
Hiện tại anh ở trên tầng, đúng là cơ hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vu-ket-hon/1869740/chuong-8-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.