Được, cậu đi trước, tôi lên ngay.” Lục Thời Dư trả lời.
“Vâng.” Quái Thú thẳng vai, nhìn về phía Lâm Ninh mặt đỏ xấu hổ, trong miệng tùy ý ngâm một bài hát chưa từng nghe qua.
Tình yêu rất mù quáng, tình yêu sẽ hỏng việc, nhưng anh tình nguyện mù quáng, tình nguyện hỏng việc, cũng không muốn nhìn em khóc, nhưng mà nếu em không khóc, chúng ta cũng sẽ chết……
“Quái Thú.“Lục Thời Dư lạnh lùng lườm anh.
“Được được được, tôi đi tôi đi.” Quái Thú thức thời làm mặt quỷ, đi trước chui vào cửa ngầm, lên tầng trước.
Lâm Ninh đương nhiên nghe được Quái Thú có ý kiến với họ, nói thẳng ra, cô cũng chẳng hiểu vì sao Lục Thời Dư phải mạo hiểm như vậy.
CIA làm hết sức như thế, cô hết nhiệm vụ rồi còn ở lại bên cạnh anh, sớm muộn gì cũng tạo ra nghi ngờ
“Em đang nghĩ gì?” Anh hỏi cô.
“Không có gì.” Cô lắc đầu.
“Em cho là anh đang mạo hiểm sao?” Anh liếc cô.
Cô ra vẻ sợ hãi nhìn anh, thật sự không hiểu là anh quá nhạy bén, hay là cô quá ngốc.
“Không phải anh đang mạo hiểm, anh chỉ tạo ra hồi ức.” Anh cười nhẹ.
Tạo ra hồi ức, là ý gì?
Cô khó hiểu, nhưng anh cũng không giải thích nhiều.
“Anh có việc lên trên, sẽ xuống nhanh thôi.” Anh nói rồi vào phòng, biến mất trong cửa ngầm ở tủ quần áo.
Cô đứng ở phòng khách, nhìn cửa phòng kia, trái tim dao động.
Hiện tại anh ở trên tầng, đúng là cơ hội vào phòng anh, có lẽ sẽ có thu hoạch gì đó.
Nghĩ thế, cô liền vội đi vào trong phòng, bắt đầu tìm kiếm.
Đáng tiếc phòng anh rất đơn giản, dọn dẹp không có một hạt bụi, căn bản chẳng tìm ra manh mối gì, cuối cùng cô nhìn vào chiếc máy tính trên bàn kia.
Trong máy tính này thể nào chả có tư liệu gì?
Bật máy, máy tính khởi động rất nhanh, cô gõ bàn phím, đi vào từng file lưu trữ.
Hồ sơ bên trong đều bỏ khóa, cô mở ra dễ dàng, kiểm tra một lát, sau đó cô tìm đến cái theo lời Kha Tấn Duy.
Cô mở to mắt, tim đập tận cổ.
Từ ngày đầu tiên cô gặp anh, bắt đầu từ câu đầu tiên cô nói, anh đều nhớ kỹ, chẳng quên gì cả.
Hơn nữa, mỗi một ngày đều ghi lại, kèm thêm ảnh chụp của cô, không phải khỏa thân hay ảnh kỳ quái, tất cả đều đặc tả biểu tình gương mặt cô.
Có cười, giận, ngẩn người, nói thầm, tò mò, chăm chú, đáng yêu, mặt quỷ
Tấtd cả đây đều là lúc cô ở cạnh Lục Thời Dư, bởi trong ảnh chụp, ánh mắt của cô đều nhìn theo một tiêu điểm.
Cô không thể thở nổi.
Vì sao Lục Thời Dư phải làm như vậy? Là nguyên nhân gì, sẽ khiến một người đàn ông ghi lại từng câu nói của một người con gái, còn chụp ảnh đủ loại nét mặt của người con gái đó khi nhìn anh?
Là muốn đề phòng cô? Nghiên cứu cô? Hay là bởi vì……
Thích cô?
Phỏng đoán cuối cùng khiến cô run rẩy toàn thân, sau đó cô chợt nghĩ ra gì đó, vẻ mặt sợ hãi cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ biến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]