"Hự!”, Tống Triều Dương vô thức kêu lên một tiếng, cảm giác giống như là sắp nôn ra vậy.
Nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì cái dùi cui trong tay Đầu Trọc đã giáng xuống người cậu túi bụi.
Đầu Trọc khá chuyên nghiệp, hắn biết là dùi cui đánh vào bộ phận nào trên cơ thể người là đau nhất nên hắn đánh vừa nhanh vừa dứt khoát.
Mỗi gậy Đầu Trọc giáng xuống, Tống Triều Dương lại cố gắng nghiến răng, cậu cố gắng nén nhịn không để mình kêu lên.
Mục Hán và Đầu Trọc vốn nghĩ rằng chắc chắn Tống Triều Dương sẽ kêu gào thảm thiết nhưng bọn họ lại chẳng ngờ rằng Tống Triều Dương chỉ phát ra hai tiếng rên khẽ lúc đầu. Sau đó thì cậu cắn chặt răng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Cả cái container vọng lại tiếng dùi cui quật vào người, những âm thanh bốp bốp bốp khiến cho Mục Hán và Đầu Trọc cảm giác như là dùi cui đang đánh vào một cái xác chết vậy.
“Anh chưa ăn cơm à?!” Mục Hán đứng bên ngoài quan sát Tống Triều Dương ở trong thông qua tấm thuỷ tinh, sắc mặt tối đen như mực.
Ông ta đang đợi Tống Triều Dương thảm thiết kêu lên, đang đợi cậu xin tha nhưng lại chẳng ngờ rằng Tống Triều Dương lại kiên cường tới vậy! “Tên nhóc này giỏi chịu đựng thật đấy!” Đầu Trọc ngừng tay lại, thở hồng hộc vài hơi nói.
Cả hai người họ đều đeo máy đổi giọng nên từng chữ nói ra đều đã được biến đổi, không hề có chút ngữ khí nào cả, cảm giác vô cùng quái lạ!
Nghe thấy giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4618176/quyen-1-chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.