Vì vậy nên từ trước tới nay, hễ là chuyện có liên quan tới tính mạng của bản thân và gia đình thì ông ta đều vô cùng cẩn thận.
“Tôi nhớ kỹ rồi, ông chủ. Ông cứ yên tâm, sẽ không có lần sau đâu!” Đầu Trọc mặt mày hớn hở nói.
“Kéo vào đi, treo lên, nhớ là trùm đầu nó vào.” Mục Hán nhìn Tống Triều Dương rồi nói với Đầu Trọc.
Đầu Trọc nghiến răng, có chút không muốn làm.
Đừng thấy hắn trông sức dài vai rộng như vậy mà hiểu nhầm. Nếu phân tích kỹ thì lần nào nhận nhiệm vụ thì hắn cũng đều là nhân viên chi viện phụ trách mảng kỹ thuật. Hắn vô cùng mẫn cảm với công việc thể lực.
“Sao thế? Lẽ nào còn để tôi phải đích thân ra tay à?” Mục Hán trợn mắt nói với Đầu Trọc.
“Sớm biết trước thì đã bảo Thú Y tới đây rồi, còn đỡ được một tay.” Đầu Trọc lầm bầm nói rồi xốc hai cánh tay của Tống Triều Dương lôi xuống xe.
Cả người Tống Triều Dương lúc này mềm nhũn ra như bún, Đầu Trọc phải vất vả lắm mới kéo được Tống Triều Dương vào trong.
“Treo nó lên.” Sau khi kéo Tống Triều Dương vào trong, Mục Hán đột nhiên đứng bên ngoài nói.
“Khoa học kỹ thuật cao thật đấy.” Đầu Trọc đứng ở trong container, hắn ngẩng đầu lên nhìn tấm thuỷ tinh được sử dụng làm vách ngăn rồi mới phát hiện ra là nhìn từ trong ra ngoài thì chẳng thấy gì.
Hoá ra tấm thuỷ tinh này được xử lý đặc biệt, nó giống như phòng thẩm vấn của cảnh sát vậy, chỉ có thể nhìn từ một mặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4618174/quyen-1-chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.