Giây phút nhìn vào phần tin nhắn, Lý Tương Tư suýt chút nữa đã oà khóc. Trong lòng cô cảm thấy vừa tủi thân, vừa phẫn nộ lại càng thấy đau lòng. Cô gặp nguy hiểm mà Tống Triều Dương chẳng những không ở bên cạnh cô mà lại còn bỏ cô lại một mình chạy mất.
Thực sự là Lý Tương Tư nghĩ như vậy.
Cô gọi cho Tống Triều Dương hết lần này tới lần khác, trong lòng cô nghĩ gọi cho được cho Tống Triều Dương thì sẽ mắng cậu thế nào, thế nhưng lần nào cái mà cô nghe thấy cũng là lời nhắn không nhấc máy từ tổng đài.
“Đồ khốn kiếp, lúc cần thì chẳng thấy đâu, đã vậy lại còn dám bỏ bom tôi sao?” Lý Tương Tư thậm chí còn kích động tới mức suýt thì ném điện thoại xuống đất.
Lý Tam Giang gọi mười mấy lần liền mà điện thoại của Lý Tương Tư vẫn đang trong tình trạng máy bận, điều này khiến Lý Tam Giang có một dự cảm không lành giống như Hứa Tất Thành.
Ông nghĩ xem rốt cuộc mình có nên lợi dụng đặc quyền trong tay để điều động ban ngành đặc biệt hay không. Nếu thực sự Lý Tương Tư ở vào tình cảnh nguy hiểm như là bị người ta khống chế uy hiếp thì Lý Tam Giang hoàn toàn có quyền hạn ra mệnh lệnh tương quan.
Nhưng cứ hễ nghĩ tới vụ việc mà Tư Hình gây ra thời gian trước xém chút đã trở thành trò hề cho cả ban ngành an ninh thì Lý Tam Giang lại có chút do dự.
Chuyện này do Hứa Tất Thành phụ trách hay do ông phụ trách thì cục diện khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4618162/quyen-1-chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.