"Ngài phát hiện ra điều gì sao?” Đào Bình An nhíu mày khẽ hỏi một câu.
“Cẩn thận đề phòng mà thôi.” Lý Tứ Hải lắc đầu nói: “Có lẽ là bệnh nghề nghiệp!”
Lý Tứ Hải nói tiếp: “Tôi có cảm giác bị người khác theo dõi, nhưng sai người điều tra không hề phát hiện ra điểm gì bất thường.”
Nghe Lý Tứ Hải nói vậy, Đào Bình An lông mày nhíu chặt không giãn ra, càng lúc càng nhíu chặt. Ông ta đi theo Lý Tứ Hải đã nhiều năm, vô cùng tin tưởng trực giác nhạy bén của Lý Tứ Hải, vì điều này đã được chứng minh vô số lần.
Khi Lý Tứ Hải vẫn còn là lãnh đạo tầm trung, làm nhiệm vụ là việc bình thường, Đào Bình An là trợ lý, đương nhiên cũng phải theo sát, có biết bao nhiêu lần nhờ trực giác nhạy bén của Lý Tứ Hải khiến ông có thể thoát chết khi cùng Lý Tứ Hải đi làm nhiệm vụ, tới Đào Bình An cũng không đêm rõ. Điều này không phải trò đùa với màu sắc huyền diệu, mà là kinh nghiệm tích lũy dần dần sau nhiều lần ngàn cân treo sợi tóc, làm nhiệm vụ trong mưa bom bão đạn.
Cấp bậc của Lý Tứ Hải cao hơn mình, cho dù bây giờ nghỉ hưu, nhân viên có thể điều động chắc chắn cũng chuyên nghiệp hơn người dưới quyền mình, nhưng cho dù là vậy, Đào Bình An vẫn không từ bỏ, ông nhíu mày suy nghĩ trong đầu xem có thể tìm được người điều tra ra điều gì hay không.
Trước đây Đào Bình An thực ra có phát hiện ra một số tình hình, chuẩn bị báo cáo cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4618133/quyen-1-chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.