"Sau này hãy tránh xa cô ta một chút.” Đỗ Tu Hải lại nói bóng gió.
Mục Hán đương nhiên biết rằng, người Đỗ Tu Hải nói là Lý Tương Tư.
“Thu những suy nghĩ không thực tế lại!” Đỗ Tu Hải lại nói: “Sau khi trở về, anh hãy bình tĩnh suy nghĩ kĩ lưỡng, tư tưởng hiện giờ của anh quá nguy hiểm, anh tưởng rằng có quan hệ tương đồng với có mọi thứ sao? Nhưng thực tế không phải như những gì anh tưởng tượng đâu.”
“Hành vi này của anh chính là tự chuốc họa vào thân.” Đỗ Tu Hải dừng lại một lát sau đó nói tiếp, “Hiện giờ tôi và anh là cùng hội cùng thuyền, anh không thoát được, tôi cũng không thoát được. Mặc dù giữa chúng ta không có gì tình nghĩa gì đáng nói, nhưng nói chung là có chung lợi ích. Lần sau nếu còn để việc tương tự xảy ra, tôi sẽ suy nghĩ tới việc cắt đứt với anh!”
“Vì thế tôi hi vọng, những việc liên quan tới phương diện này, lần sau, anh cần phải trưng cầu ý kiến của tôi. Anh chết, tôi cũng không sống được. Nói chung tôi không hại anh đâu.” Tới lúc này rồi, giọng Đỗ Tu Hải mới xem như dịu lại, trở về trạng thái bình thường.
Mục Hán hơi ưỡn thẳng sống lưng tê dại, khẽ hoạt động vùng cổ cứng đơ.
“Được rồi, hôm nay tới đây đã, anh về suy nghĩ kĩ lại đi.” Đỗ Tu Hải ngồi thẳng dậy, bước xuống khỏi giường la hán.
“Không ở đây ăn trưa sao?” Mục Hán vội vã hỏi.
Những lời Đỗ Tu Hải vừa nói giống như bên tai ông ta có một chiếc chuông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4618127/quyen-1-chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.