"Lãnh đạo!” Sau khi điện thoại kết nối, Mục Hán liền kêu lên.
“Bây giờ tôi cần biết mọi thông tin trước sau liên quan tới vụ việc này, tôi gửi anh địa chỉ, anh mau chóng tới đây, đích thân nói cho tôi nghe toàn bộ sự việc!”
“Vâng, tôi sẽ lập tức đi ngay!” Mục Hán nói trong điện thoại.
“Khi ra ngoài hãy chú ý một chút, xem có bị bám đuôi không.” Đỗ Tu Hải nói.
“Tôi hiểu rồi.” Mục Hán trả lời một câu sau đó ngắt điện thoại.
Dòng xe lúc dừng lúc chạy, thời gian trôi đi rất nhanh, sau khi chạy xe hơn một giờ đồng hồ, Đỗ Tu Hải liền rẽ vào con đường đi ra ngoại ô.
Xe ở đây tương đối ít, tốc độ chạy xe nhanh hơi rất nhiều.
“Tít, tít, tít…” Điện thoại thông dụng mang theo người của Đỗ Tu Hải đổ chuông, Đỗ Tu Hải liền giảm tốc độ xe lại, cầm điện thoại lên, nội dung tin nhắn chỉ hiển thị hai chữ cái “OK”, mặc dù là số lạ nhưng Đỗ Tu Hải biết, tin nhắn này do Tiểu Đào gửi tới.
“Gửi qua đây!” Đỗ Tu Hải trả lời, sau đó từ từ lái xe dựa sát lề đường. File được gửi tới rất nhanh, chỉ mất không tới ba phút, Tiểu Đào đã gửi toàn bộ tài liệu điều tra được cho Đỗ Tu Hải.
Đỗ Tu Hải mở tài liệu ra, hiện ra trước mắt anh trước tiên là một tấm ảnh của Tống Triều Dương, theo Đỗ Tu Hải, ngoài gương mặt quá mức đẹp trai ra thì không còn điểm gì đặc biệt cả.
Nhưng Đỗ Tu Hải thấp thoáng có cảm giác, tại sao khi mình nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4618121/quyen-1-chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.