"Có… có chuyện gì vậy?” Thầy chủ nhiệm thở hồng hộc chạy đến trước cửa, hỏi các học sinh đứng ở cửa và hành lang: “Người… người thế nào rồi…”
Sắc mặt thầy tái mét, mồ hôi túa đầy đầu, một tay thầy bám vào thành cửa, tay kia chống hông, thở hổn hển nói không nên câu.
“Ngất đi rồi!” Cô Trương đeo kính trả lời rồi lại nói tiếp: “Nếu thầy đã đến rồi thì thầy đứng ra giải quyết mọi việc xảy ra ở lớp thầy đi.”
“Ngất đi rồi?” Thầy chủ nhiệm kinh ngạc hỏi: “Chẳng phải bảo là tắt thở rồi sao?”
Thầy vừa nói vừa giơ điện thoại lên.
Uỷ viên học tập đứng đằng sau các bạn rụt cổ lại, chính là cậu ta gọi điện cho thầy chủ nhiệm. Khi cậu ta gọi điện cũng chính là lúc Đại Sơn để tay vào mũi Mục Đức Cao nói là đã tắt thở.
Thầy chủ nhiệm khi đó nhận được điện thoại tựa như sét đánh ngang tai. Thầy lái xe riêng mà cứ như lái máy bay vậy, vượt ba bốn cái đèn đỏ liền mới tới trường trong vòng có mười mấy phút.
Nghe thấy người chưa chết, chỉ bị ngất đi thì sắc mặt trắng bệch của thầy chủ nhiệm mới hồi lại được mấy phần máu. Nhưng hễ nghĩ đến việc vi phạm giao thông bao nhiêu lần như vậy suốt cả đoạn đường thì cảnh sát giao thông chắc chắn sẽ tìm đến trường, bằng lái của mình sẽ bị huỷ, lại còn phải nghĩ cách giải thích với người ta nữa, nếu không thì nhẹ là sẽ bị tạm giam vài ngày thì sắc mặt của thầy lại tối sầm lại.
“Vương Triệu Sinh! Rốt cuộc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4618092/quyen-1-chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.