Một vài lời nói và hành động của Lý Hương Quân khiến Tống Triều Dương cảm thấy có chút kỳ lạ. Dù gì thì cậu cũng mới mười bảy mười tám tuổi, Lý Hương Quân tuy chưa từng nói tuổi thật của cô là bao nhiêu nhưng nhìn ánh mắt, thần thái của cô thì chắc chắn là đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi rồi, quả thực Tống Triều Dương chẳng hiểu nổi rốt cuộc bản thân cậu thu hút Lý Hương Quân ở điểm nào.
Tống Triều Dương lắc mạnh đầu, cậu cố gắng loại bỏ những tạp niệm ra khỏi suy nghĩ.
Cậu hiện giờ căn bản là chẳng có tư cách gì để nói đến chuyện nhi nữ thường tình, Tống Triều Dương thở dài một tiếng.
Kể cả là có nghe theo nguyện vọng mà ông nội nói, muốn cậu được bình an, sống cuộc sống bình lặng thì cũng chỉ có thể là dự định sau khi tìm được ông nội mà thôi. Dẫu rằng biết được tin tức xác thực của ông thì cậu ít ra cũng phải tận mắt gặp ông một lần.
Không có ông nội thì không có cậu, đây chính là tín niệm sâu sắc nhất từ tận đáy lòng suốt mười tám năm nay của cậu.
Ông đưa theo cậu bôn ba khắp nơi, lang thang nơi đầu đường xó chợ suốt mười tám năm ròng, càng ngày Tống Triều Dương càng thấm thía được những gian nan khó nhọc trong đó. Ông nội cũng rất có khả năng là người thân duy nhất trên thế gian này của cậu.
Chẳng biết tự bao giờ, từ sau khi trong lòng cậu bắt đầu có khái niệm về ba mẹ thì cậu chưa bao giờ từ bỏ suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4618069/quyen-1-chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.