Ra khỏi cửa nhà, Lý Hương Quân lập tức đi gặp Tống Triều Dương.
“Sống thế nào?” Khuôn mặt Lý Hương Quân đầy vẻ giễu cợt nhìn Tống Triều Dương: “Đây là kết cục của việc cậu ghen bóng ghen gió đấy!” Lý Hương Quân cười mỉa mai.
Tống Triều Dương ngẩng đầu lên, nhìn Lý Hương Quân bằng ánh mắt khó hiểu.
“Nếu cuối cùng bị xử tám năm hay mười năm thì cậu có hối hận không?” Lý Hương Quân nửa cười nửa không hỏi.
“Chủ nhiệm Lý à, chuyện này thì liên quan gì tới việc ghen bóng ghen gió cơ chứ?” Tống Triều Dương nhìn Lý Hương Quân hỏi. Cậu không biết là trước lúc Lý Hương Quân tới đây đã bị ai gây sự, bởi lẽ trong lời nói của Lý Hương Quân sặc mùi oán trách.
“Con vịt luộc chín rồi mà mỏ vẫn cứng lắm!” Lý Hương Quân hừ một tiếng rồi nói: “Nếu không phải vì Lý Tương Tư thì sao cậu lại có thể bị giam ở đây cơ chứ?”
“Chị là luật sư thì nói chuyện không cần chứng cứ sao?” Tống Triều Dương hỏi ngược lại: “Vô tình đụng phải thôi. Kể cả không có Lý Tương Tư thì cũng sẽ có Trương Tương Tư, Triệu Tương Tư, lẽ nào cả đời em không được tiếp xúc với con gái sao?”
“Nhưng vấn đề là cậu cũng phải chọn đúng người chứ? Cứ dây phải đúng cái người không dây được. Nếu cậu vẫn giữ cái tâm thái như thế này thì bị người ta vu oan hãm hại là đáng đời!” Nhìn Tống Triều Dương có chết cũng không chịu nhận sai, Lý Hương Quân không kiềm chế được lại giễu cợt.
“Em cũng có phải tiên đâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4618047/quyen-1-chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.