"Con mẹ nhà cậu rốt cuộc đang làm gì thế hả?” Đỗ Tu Hải cố nén tiếng gầm phẫn nộ: “Sao mãi mà không nghe điện thoại?”
Người ở đầu dây bên kia hơi ngưng lại vài dây, dường như bị doạ cho ngẩn ra. Trong ấn tượng của anh ta thì chưa bao giờ thấy Đỗ Tu Hải mất bình tĩnh như vậy cả.
“Tôi… tôi không biết số này là của ngài, tôi tưởng là của người lạ nên ban nãy mới không nghe máy!” Người ở đâu dây bên kia nói với vẻ dè dặt trong điện thoại.
“Mẹ nhà cậu, tôi nói không phải lần này, tôi nói cách đây một tiếng cơ, lẽ nào số đó cậu cũng không biết sao?” Đỗ Tu Hải mắng té tát.
“Lúc trước ngài có gọi sao?” Người đàn ông nghe điện thoại sửng sốt rồi ngay lập tức mở ghi chép cuộc gọi trong điện thoại ra, quả nhiên là có mấy cuộc anh ta không nghe, hơn nữa đều còn đến từ một số điện thoại. Số điện thoại này là số mà Đỗ Tu Hải chuyên dùng để gọi cho anh ta, có đánh chết anh ta cũng không nhìn sai được.
“Xin lỗi, quả thực vô cùng xin lỗi ngài!” Người đàn ông đó sốt sắng nói: “Ban nãy tôi vừa họp xong nên để tất cả điện thoại ở văn phòng!”
“Mẹ nhà cậu chứ, óc cậu là óc lợn à?” Đỗ Tu Hải lại mắng: “Tôi đã bảo với cậu tám trăm lần rồi, bất luận là ở nơi nào, ở bất cứ hoàn cảnh nào hoặc có chuyện gì quan trọng tới mức nào đi chăng nữa cũng đều phải đem theo cái điện thoại này bên người. Óc cậu chứa cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4618041/quyen-1-chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.