Lúc này, Rose đã về lại quầy lễ tân, nhìn máy tính, không biết đang làm gì. Tư Hình vẫn dựa lưng vào sô pha, một tay kẹp một điếu thuốc, tay còn lại không ngừng nhấn vào màn hình điện thoại.
“Reng…” Điện thoại bàn đặt trên bàn lễ tân không ngừng đổ chuông, Rose thuận tay nhấc điện thoại lên, sau khi nói một câu tiếng Anh chào hỏi, lại tiếp tục nói một câu tiếng Anh nữa.
“Hãy giúp tôi tìm vị khách hàng đòi nợ đó!” Quan Thành Quân nhìn màn hình máy tính, cố gắng sử dụng giọng điệu ôn hòa để nói.
Rose liếc mắt nhìn hiển thị số gọi tới trên máy bàn, nhíu mày cảm thấy có chút kỳ quái, vì số điện thoại này rất quen thuộc, là số điện thoại máy bàn phòng bảo vệ trong tòa nhà.
“Cho hỏi anh tìm anh ấy có việc gì sao?” Rose khách khí hỏi, mặc dù điện thoại được gọi từ nội bộ nhưng Rose vẫn giữ được thói quen làm việc chuyên nghiệp, không vì đây là nhân viên nội bộ mà không lễ độ.
Cho dù cô không thích Tư Hình, thậm chí là rất ghét, nhưng nói thế nào thì nói Tư Hình cũng được coi là khách của ngân hàng, xét về quy định nội bộ ngân hàng hay đạo đức nghề nghiệp, Rose đều nhất thiết phải hỏi rõ ràng phòng bảo vệ nội bộ tòa nhà tại sao lại muốn tìm anh ta? “Có người cần gặp anh ấy, chúng tôi chỉ là hỏi ý kiến khách hàng này theo quy định, xem anh ấy có đồng ý gặp hay không?” Quan Thành Quân vô cùng khách sáo nói.
“Ý của anh là cần khách hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4618029/quyen-1-chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.